Tên truyện: Tiểu Bảo Mẫu, Tác giả: Ha HaNguồn Convert: Reine DunkelnThể loại: Siêu sắc, H nặng, NP CƯỠNG CHIẾM SỰ DỊU DÀNG CỦA ANH (Full)- Lâm Tuyết Nhi. 853953 11522 GL Truyện R18 GL Không ham mê không. Xem thêm: Tổng Hợp Hình Ảnh Nền Liên Quân Mobile Cho Máy Tính, 440 Garena Chương 18: Chỉ là quân cơ. Trước Tiếp. Edit:TiêuKhang. Thiên Tình báo địa chỉ xong, Thi Nam Sênh lẳng lặng đánh xe đi. Xe anh vừa quẹo vào liền làm cho xóm nghèo trong con hẻm nhỏ xôn xao hẳn lên. Thiên Tình chột dạ cúi đầu giống như đã làm sai chuyện gì ghê gớm lắm Quyển 6 - Chương 7: Dịu dàng dưới tuyết rơi. Ngoài trời tuyết vẫn rơi nhiều cho đến tối, cả thành phố lúc lên đèn càng thêm phần lãng mạn. Chiếc xe đen dài đang chạy trên hướng đến tiệc rượu. Mạch Khê mặc bộ váy sang trọng ngồi phía sau xe, mái tóc chỉ xõa đơn Trang chủ; Đọc truyện miễn phí Chiếm lấy sự dịu dàng của anh 117,118. Princess Manhwa. 116,991. Chuyện tình zed và syndra Cùng đọc truyện ngôn tình Vị tướng quân đâu mùa đông mát lạnh để hiểu thêm về câu chuyện tình yêu này nhé. List truyện ngôn tình bá đạo full: Nơi nào ấm áp mùa đông - Nơi nào mát mẻ 4. Chọc giận vợ yêu: Mua 1 tặng 1 - tác giả Bẩn Hữu Yêu Minh thi thich the loại hắc bang và quân nhân ấy.hjhj. Vài truyên cho moi ng ne. 1. Đạo tình. 2. Quan hệ nguy hiểm 3. Sự dịu dàng dưới lớp quân trang 4. Sau khi hôn nhân tan vỡ. 5. Bà xã em không ngoan 6. Năm mươi thước thâm lam 7.Chạy theo hạnh phúc. 8. Nở rộ 9. Từ bi thành 10. OSpXg5. A! Bác sĩ Lâm chẳng phải người nghỉ phép 4 ngày sao? - Từ trong phòng khám đi ra, nữ y tá chợt thấy cô. _ A ha ha, có việc cần vào một chút ha ha cô làm việc tiếp đi - Khả Khả ngượng ngùng. Sau đó trong lòng cô liền đem 8 đời tổ tông của tên kia ra chửi bới. _ Bác sĩ Lâm! Lôi thiếu tướng có thể để tôi khám được rồi, cô không cần tới như vậy. - Vị bác sĩ lớn tuổi là người có kinh nghiệm nhất trong bệnh viện quân y này. Khả Khả lúc này gần như là muốn phát điên lên, lại rung chưa từng thấy. Cái rắm gì chứ, cô bị ép đến đây cô đâu muốn đến đây vậy mà cái tên quỷ yêu kia một hai lôi kéo cô vào đây, rồi lại để mặt trơ trơ như thể không liên quan. _ Ha ha, lương tâm nghề nghiệp đó a - Cô nói từng chữ, nghiến răng nghiến lợi mắt dao gâm nhìn vào con người kia. Mất hết một khoảng thời gian mới kiểm tra xong sức khoẻ của Lôi Chiến Phong. Lúc anh bước ra thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang ngủ gật trên ghế chờ bệnh Đồ ngốc, ở đâu cũng có thể ngủ - Lôi Chiến Phong bước đến cuối người xuống nhìn vào gương mặt trắng nõn mềm mịn của cô. Sau gật gù mạnh một cái cô bị giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra một lớp sương trong mắt làm cô thấy lờ mờ. _ Tên chủ nhà đáng ghét - Khả Khả còn say ngủ, chỉ đơn giản thốt ra câu nói này. Lôi Chiến Phong chợt bất ngờ, anh bất động giữ nguyên tư thế nhìn tiếp. Một lúc sau, Khả Khả mới thật sự tỉnh ngủ lúc này ánh mắt của cô mới ngày càng trợn mắt lớn mặt cô đó là một khuông mặt phóng đại vô cùng đẹp trai, vô cùng mê người, vô cùng tuyệt sắc. Trong phút chốt, con say ngủ khiến cô trở nên dại ra đôi bàn tay không thể tự chủ được mà để lên đôi má của anh vuốt vuốt vài cái. Da của anh dù trắng thật nhưng mà theo năm tháng ở quân đội thì nó cũng đã có sự ảnh hưởng khiến cho lớp da mặt kia có chút khô ráp. _ Khụ khụ - Anh thấy cô nhìn mình đến mê luyến như thế, cũng rất thú vị nhưng mà đây là bệnh viện, là nơi công cộng anh lại đang mặt áo quân nhân. Tốt nhất phải giữ hình tượng thật tốt. Tiếng ho của anh như kéo cô về thật tế, Khả Khả chợt nhân ra mình đang vô lễ liền dấu tay đi ánh mắt ngượng ngùng, hơi đỏ. _ Cô biết mua quà chứ? - Một lúc lâu anh mới lên tiếng. _ Tùy tình huống! - Cô sao không biết được chứ nhưng mà không được gọi là đam mê như những người khác. Vừa nói xong anh không nhiều hành động trực tiếp nắm tay cô lôi đi ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện lúc này là buổi sáng, người đến khám bệnh rất nhiều, anh nắm tay cô kéo cô đi qua từng dãy phòng khiến cho muôn ngàn ánh mắt phải nhìn hai hơn nữa giờ xe mới đi đến khu mua sắm lớn nhất. Một bên mặt đồ thường, một bên mặc đồ quân nhân một trước một sau nối đuôi nhau mà đi. Đi vòng vòng cả tiếng đồng hồ, cô bắt đầu mệt mỏi rồi, chân cô bắt đầu tê cứng đau gót khiến cho bước đi của cô chậm hơn anh rất này, cô có thể nhìn rõ dáng vóc của anh từ xa một chút, dưới bộ quân trang đó quả thật nó rất hợp với anh. Anh hướng đến đâu người nhìn anh đến đó, ánh hào quang của anh toả ra cứ như một vị thần linh nào đó. Những lúc thế này cô lại nghĩ nếu như chỉ gặp trên đường như thế này cô sẽ cảm thấy anh thật oai phong, lại thần tượng lắm luôn. Nhưng mà nhất nhất đừng có mà nói chuyện với anh, nếu không cái tính cách phúc hắc, vô duyên, vô sỉ của anh khiến cho người ta tức cho chết. _ Cô sao lại đi chậm vậy! - Đi một hồi anh mới quay lại chợt thấy cô cách anh một khoảng rất xa. _ Anh rốt cuộc muốn mua cái gì? - Đó đó, chính là cái cách nói chuyện thế này cho dù anh có đẹp trai đến bức người thì cũng một cước đã văng. _ Cho người phụ nữ khá quan trọng với tôi! - Anh nghe cô nói như vậy, bàn tay đặc lên cằm suy nghĩ rất nghiêm liếc anh một cái. Cái gì mà phụ nữ khá quan trọng của tôi chứ! Người yêu thì nói người yêu, người tình thì nói người tình bài đặc. đi thêm một hồi liền nhìn thấy cửa hàng túi xách, liền lôi anh bước vào. _ Nè cô ấy bao nhiêu? 18 hay 20? - Khả Khả cầm trên tay mỗi tay hai cái túi xác khác nhau, mỗi cái đều một phong cách khác. _ Lớn hơn nhiều! - Anh nhìn nhìn sau đó lạnh nhạt trả lời, mắt nhìn hướng khác." Lớn hơn nhiều "? Lớn hơn nhiều là bao nhiêu?. Cô cầm đại một cái túi xách lên, cái này dành cho người u50 đó a. Cô tính lắc đầu, nào ngờ phía sau phát lên giọng Cái đó không tệ! - Tiếng nói trầm ấm từ phía sau cô vọng lên. _ Tôi không ngờ, khẩu vị của anh mặn như Cô bỉu môi, liếc mắt, xem thường anh vô cùng. Thanh toán xong, cô nhìn đồng hồ, mới đó đã 3h chiều rồi haizzz thời gian đâu mà lẹ như vậy, chưa làm được cái gì cả mà thâý hết ngày rồi. _ Tôi đến giờ hẹn tôi đi trước! - Cô không dấu được cảm xúc khá khẩn trương. _Tôi cũng có việc, tôi đưa cô đến điểm hẹn,. - anh nhìn đến đồng hồ của mình, không sai anh cũng đến giờ hẹn. _ Không cần, tôi làm chút chuyện rồi mới đi, anh đi trước! - Đùa chắc, ai mà đi xem mắt lại để người con trai khác chở mình tới điểm hẹn cơ chứ. Anh nhìn tiếp đồng hồ, không thể trì quản nữa nên gật đầu với cô một cái rồi mỗi người một hướng. Hơn một tiếng đồng hồ sau, cô đã về nhà thay trang phục, trang điểm một chút đến nhà hàng vừa đúng giờ thật may. Hai người gọi cho nhau cách nhận biết nhau khi đến điểm hẹn. Khi vào đến nhà hàng cô liền tìm một cái áo sơ mi màu xanh da trời. Không sai, là chỗ gốc đó, người đang quay lưng với mình. _ Xin hỏi anh là Tô Thanh? - Cô quen với chào hỏi rồi, chẳng chút ngại ngùng nào bước thẳng đến người kia. _ Cô là Lâm Khả Khả? - Tô Thanh nhìn cô ánh mắt dịu dàng chảy ra nước. Tô Thanh! Người con trai này quả thật rất đẹp, ngũ quan của anh cũng rất tốt, giọng nói rất ấm áp, dù rằng gương mặt có chút phong lưu nhưng tổng thể điều được. Đây là một cảm giác tốt. Tốt vì sao? Vì anh đáp ứng hầu như mọi yêu cầu của cô nhất là không phải quân nhân. Cái gì cơ chứ! Mới nói tới chữ quân nhân trong đầu cô liền hiện lên hình bóng lúc chiều kia là thế nào. _ Mời Lâm tiểu thư ngồi! - Tô Thanh khách sáo vô cùng tim anh đang đập thình thịch. Cô gật đầu một cái liền ngồi hướng đối diện với anh. Hai người cùng nhau gọi vài món, sau đó cùng nhau trò chuyện một tướng của cô về Tô Thanh quả thật rất tốt, ở chung một chỗ với anh không hề chán ghét chút nào, anh tạo cho người ta cảm giác an toàn. _ Tôi có thể gọi tiểu thư là Khả Khả được không? - Thấy hai người nói chuyện đã thân quen, anh liền muốn tiến lên một chút. _ Cũng được, vậy tôi gọi anh là Anh Thanh. - Cô tâm trạng vui vẻ nhìn anh cười một chút. _ Khả Khả! Mẫu người của em là thế nào? - Nhìn thấy cô không còn đề phòng mình như trước anh tâm tình cũng thả lỏng Mẫu người lí tưởng của tôi là.....! - Cô đang cắt miếng thịt, nghe câu nói của anh có chút vui mà ngước lên ngờ câu nói chưa tới đâu, liền ánh mắt như phản xạ dời qua bên trái chợt nhìn thấy một ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình. _ Quân nhân! - Bất tri bất giác vô thốt lên hai chữ này. _ Khả Khả, em thích quân nhân sao? - Không phải chứ, rõ ràng mẹ của anh bảo cô không thích quân nhân kia mà. Con mẹ nó, sao hắn ta lại ở đây?. _ Khả Khả... Khả Khả? - Tô Thanh không nghe cô trả lời liền nhắc nhắc tên cô. Khả Khả lúc hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn chết trên người kia vội thu về, cô nhìn thấy Tô Thanh ho nhẹ một tiếng cố gắng điều chỉnh tâm tình. _ Em mệt sao? - Tô Thanh nhìn sắc mặt của cô có chút tái nhợt liền lấy tay mình đặc lên tay cô tỏ ý quan tâm. Rầm. Sau cái hành động tay đặc lên tay của hai người, thì tại bàn kia một cái đập bàn thật lớn khiến cho mọi người không khỏi nhìn lại. 4 người mặt áo quân nhân trên bàn đó 3 người mặt tái nhợt, chỉ duy nhất 1 người mặt có chút biến sắc, cặp mắt không hề dời khỏi người con gái kia. SỰ MỀM MẠI DƯỚI QUÂN TRANG Tác giả Chiết Chỉ Mã Nghị Thể loại Hiện đại, quân nhân, bác sĩ quân nhân x bộ đội đặc chủng, SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, HE. Độ dài 56 chương + 5 NT Tình trạng Hoàn edit – đã được chuyển thể thành phim với tên “Quân trang thân yêu”. Giới thiệu Khi Hạ Sơ gặp gỡ Lương Mục Trạch. Khi em gái quân nhân “dịu dàng” gặp gỡ anh trai quân nhân “băng sơn” . Khi một cuộc sống “ở chung” đặc biệt bắt đầu. Ngửi thấy gì không? Là mùi JQ gian tình. . . *** “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên đối diện bất tương phùng.” * Cuộc đời ai mà chẳng có vài lần gặp gỡ, ai mà chẳng đi qua vài bụi hoa. Thế nhưng trong số ngàn vạn con người lướt qua, đâu mới là đoá hoa thực sự thuộc về bạn? Trước đây, Hạ Sơ đã từng nghĩ Trác Nhiên sẽ là một nửa định mệnh của đời mình. Người nam sinh có nụ cười tươi sáng như gió xuân, hay vén tóc rơi trên trán cô, luôn miệng nói thích, gọi cô là Sơ Sơ. Tiếc thay, mối tình đẹp đẽ ấy lại nhanh chóng lụi tàn. Anh vội vã chia tay, ra đi đột ngột, bỏ lại cô một mình bơ vơ với trái tim vụn vỡ. Nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ tan, vết thương theo thời gian rồi sẽ có ngày lành lại. Năm tháng trôi qua, mỗi khi nghĩ về người cũ, đối với Hạ Sơ chỉ như một kỷ niệm, là một phần trong quá khứ của cô mà thôi. Rồi một ngày đẹp trời, Thượng Đế lại dành tặng cho cô một “định mệnh” khác. Hạ Sơ từ bé đến lớn chưa từng rời khỏi cha mẹ, là bảo bối được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay. Thế mà cũng có ngày cô tự động tách khỏi sự bảo bọc của họ, đi đến một nơi vô cùng xa lạ với chính bản thân mình. Cô mang theo phần phúc lợi mẹ dành tặng, dọn đến căn hộ chung cư của bạn mẹ nơi thành G, bắt đầu một cuộc sống mới chỉ của riêng cô. Sau hai tháng không thấy chủ nhà đâu, Hạ Sơ dần trở nên thoải mái, tùy tiện trưng dụng bồn tắm lớn trong nhà. Ngay lúc đó chủ nhà bỗng dưng xuất hiện, lại còn là người mà cô vừa mới gặp cách đây không lâu. Hạ Sơ thoạt nhìn là một cô gái rất ngoan, nhưng sâu thẳm bên trong lại có chút gì đó nổi loạn. Vậy mà những bộ dáng cô giấu đi sau lớp quân trang, mỗi khi gặp anh lại từng chút từng chút một bị đưa ra ngoài ánh sáng. Cái thế giới này, có nhất thiết phải thần kỳ như vậy hay không? Lương Mục Trạch vốn là quân nhân, thời gian ở chung cư không nhiều, nên việc chứa chấp một cô gái nhỏ đối với anh cũng chẳng có gì khó khăn. Anh biết rõ tại sao mẹ anh lại cho cô ở đây, biết mình dù có cự tuyệt cũng bất thành nên anh mặc kệ. Bận rộn như anh chẳng hơi đâu mà quan tâm đến việc yêu đương, chỉ hận không thể dâng hiến toàn bộ tinh lực cho Đại Đội Đặc Chủng. Thế nhưng, từ lúc nào mà một người ưa sạch sẽ như anh lại bắt đầu dung túng cho cô nuôi mèo trong nhà? Hay chấp nhận làm “thùng rác” lắng nghe cô tâm sự những nỗi niềm thầm kín? Anh đã từng đồng ý với mẹ Hạ Sơ rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt. Nhưng những hành động ấy, liệu rằng chỉ là nghĩa vụ mà mẹ cô đã giao phó cho anh? Vì một khóa học bắt buộc tại quân đội, anh đã có hai mươi ngày sống cùng nhà với cô. Cũng chính khoảng thời gian ấy, hai người bắt đầu nhận ra những cảm giác khác lạ nảy sinh trong lòng mình. Trong những ngày tháng đó, cuộc sống của họ cứ trôi qua trong lặng yên. Anh ăn cơm cô nấu, uống trà cô pha, cô vội vã giải thích khi có ai đó hiểu lầm về mối quan hệ của họ. Chỉ là người trong cuộc không phát hiện, họ dần dần trở nên quen thuộc với sự có mặt của nhau. Để rồi đến khi chia xa, thì hình bóng người kia đã in sâu vào tim mình lúc nào chẳng hề hay biết. Tỷ như Hạ Sơ bắt đầu không thích ứng với những tháng ngày vắng bóng anh, quan tâm khi biết anh đang thi hành nhiệm vụ, vui vẻ khi trông thấy anh vẫn an toàn. Hay như Lương Mục Trạch đã quen mỗi ngày nhìn thấy Hạ Sơ, luôn nhớ đến cô trong vô thức, để rồi chợt nhận ra cô gái Hạ Sơ mà anh từng không để tâm này, đã hoàn toàn chiếm đoạt trái tim anh. Anh thích cô đến thế, nhưng lại vô tình khiến cô bị tổn thương. Một câu nói “tôi và Hạ Sơ là người của hai thế giới” của anh trước mặt ba cô, đã khiến cô đau lòng và thất vọng biết nhường nào. Nhưng mà Hạ Sơ ơi, Lương Mục Trạch hối hận rồi. Hối hận vì lỡ buột miệng nói ra một câu khiến cô đau lòng, hối hận vì bản thân quá tự tin rằng nhất định sẽ có được cô. Cho đến khi anh trông thấy cô nhận điện thoại của một người đàn ông, biết được anh ta vẫn hay thường gọi điện cho cô, anh mới chợt nhận ra mình sợ mất cô đến thế. Anh không thể buông tay cô, không thể nhường cô cho bất kỳ ai được nữa. “Hạ Sơ, em biết tâm tư của anh” “Đừng tiếp xúc với Bùi Du nữa, anh không vui.” Hạ Sơ luôn tâm niệm trong lòng rằng gặp anh phải cứng rắn, mặc kệ anh nói gì đều không thể nghe, nhưng cô nào đâu làm được. Trái tim đã sớm không theo sự khống chế, vì một câu nói của anh mà tim đập rộn lên. Có lẽ anh không quen biểu đạt, có lẽ có chút âm hiểm, có lẽ có vài điều khiến cô thấy không hay. Nhưng người đàn ông này thật sự yêu thích, luôn quan tâm và suy nghĩ cho cô. Chỉ vì cô là người anh yêu, là người anh muốn nắm tay đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời. … Mọi người thường nói nên rộng lòng khi làm người thân của quân nhân, nếu không sẽ không thể sống được. Cho đến khi quen Lương Mục Trạch, nhìn anh vào sinh ra tử, cô mới sâu sắc thấm thía được nỗi lòng khi yêu một người lính. Là hay e dè lo sợ, là tâm tư luôn ngập tràn những bất an. Đối với cô, món quà tốt nhất trên đời chính là thấy anh bình an vô sự đứng trước mặt cô, là nghe tin anh thắng trận trở về. Nhiệm vụ lần này của anh có biết bao nhiêu cạm bẫy, một khi đã tiến vào liền không biết tương lai sẽ ra sao. Đến mức Hạ Sơ chưa bao giờ ngăn cản anh, lần đầu tiên ích kỷ muốn giữ anh lại, nhưng làm sao cô ngăn nổi bước chân anh? “Đồng ý với em sẽ quay trở về.” “Em đánh báo cáo xin cưới, anh mà trở về chúng ta liền kết hôn.” Hạ Sơ à, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ bình an trở về, đón em về làm vợ của anh. Đổng Chí Cương từng nói, “làm lính, đời này nhất định phải xin lỗi người mình để ý nhất”, giờ thì anh đã vô cùng thấm thía rồi. Xin lỗi vì luôn để em phải chịu thiệt thòi, nhưng mong em hãy tin tưởng nơi anh. Và cuối cùng, anh đã làm được. “Anh đã về, thật tốt quá.” “Hạ Sơ, anh đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Giữa biển người mênh mông, cuối cùng Hạ Sơ đã tìm được đoá hoa mãi thuộc về mình. Sau cơn mưa tầm tã là những ngày nắng đẹp đang chờ họ trên con đường phía trước. … Một bộ truyện với motif sủng ngọt không mới, nhưng cách xây dựng nhân vật vẫn khiến mình yêu thích không thôi. Một Hạ Sơ dịu dàng, một Lương Mục Trạch “băng sơn”. Họ được sắp đặt để đến bên nhau, nhưng chính chữ “duyên” mới là thứ níu chân họ lại. Tình yêu của họ nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút gì đó xót xa. Là những lần Lương Mục Trạch đi thi hành nhiệm vụ, là những lần yêu xa với nỗi nhung nhớ khôn nguôi. Nhưng họ đã là của nhau rồi, chia xa chỉ khiến tình cảm kia thêm phần nồng nàn sâu đậm hơn mà thôi, nhỉ? Nhân vật khiến mình thương cảm nhất trong cả câu chuyện chính là nam phụ Bùi Du. Nếu Lương Mục Trạch với Hạ Sơ là “hữu duyên hữu phận”, thì Bùi Du với Hạ Sơ lại là “hữu duyên nhưng vô phận”. Hy vọng tại một nơi nào đó anh sẽ tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình, để rồi nhận ra rằng mình không thích Hạ Sơ nhiều đến thế. Truyện vẽ nên bức tranh thật đẹp về những người quân nhân, khiến người đọc cảm nhận được công việc cao quý ấy khó khăn và vất vả như thế nào, sẽ ra sao nếu như bạn là một người thân của họ. Nói tóm lại, đây là một bộ truyện khá ổn cho những ngày căng thẳng mệt mỏi, nên bạn đừng chần chờ gì mà hãy nhảy hố cùng mình nhé ^^ Tác giả Chiết Chỉ Mã NghĩThể loại Ngôn TìnhNguồn diendanlequydonTrạng thái FullSố chương 61Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang là một câu chuyện quân nhân đầy cảm xúc, khiến bạn đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Hai nhân vật chính yêu nhau một cách tinh tế và sâu sắc, không cần phải diễn đạt nhiều. Từng đoạn văn ngắn trong truyện đều... đưa người đọc đến những khoảnh khắc cảm động, rơi biệt, khi nam chính chuẩn bị vào trận chiến, anh viết thư an ủi cho Hạ Sơ với những lời hứa bảo vệ mình tốt nhất, trở về đón cô về nhà an toàn. Đó là những giai điệu của tình yêu, tràn đầy sự ấm áp và chân Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang chắc chắn sẽ khiến bạn say mê và không muốn bỏ qua. Mời quý vị và các bạn cùng lắng nghe câu chuyện ngôn tình Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm, qua giọng đọc của Thanh Mai. Chúc quý vị và các bạn có những phút giây thật thư giãn tại Lưu ý Bạn có thể vừa nghe vừa bình luận đánh giá truyện mà không làm gián đoạn âm thanh Hiện chưa đánh giá cho truyện này, hãy là người đầu tiên đánh giá truyện Ngại ngùng quá, trước khi đi viết 1 chap cho các nàng rồi mới xách vali đi đây này, để không lúc quay về thấy các nàng oán hận ta chắc chết.... ahihi... ___________________________Chuyến leo núi vừa rồi thật sự kết thúc một cách tốt đẹp đối với Thiếu Tướng và bác sĩ Lâm, nhưng lại không tốt chút nào với cô ả Mỹ Na. Từ ngày hôm đó đến nay đều là một tuần hơn rồi, ngày nào Mỹ Na cũng đến trước cửa nhà Thiếu Tướng mục đích ôm cây đợi thỏ nhưng mà vận cứt chó thì vẫn mãi là vận cứt chó, cô ta ôm cây đợi thỏ cả một tuần thì mới biết sau chuyến leo núi đó thì anh có nhiệm vụ khẩn cấp đã trở lại quân đội ngay trong đêm. Bực tức hậm hực không nơi nào xã Mỹ Na liền đem hết sự việc này đổ lên đầu Khả Khả, nghe ngóng tin tức một chút cô ta biết được người con gái ở bên anh đang làm việc ở bệnh viện quân khu, liền cấp lệnh quen biết mà muốn tìm người đi gây sự. Nực cười hơn là vẫn cứ tiếp tục đợi vì Khả Khả phải đến bệnh viện quân Khu C hướng dẫn các tân sinh viên khác. Thế là cô ta tiếp tục phải đợi ở bệnh viện cho đến khi gặp được người mới thôi. Chầu trực cũng phải mất gần 4 ngày sau mới gặp được Khả Khả, vừa nhìn thấy người cô ta liền xông đến chửi mắng Khả Khả một trận cô lúc này bình tĩnh về cũng chỉ đứng im một hồi nhìn cái miệng nhọn nhọn của cô ta bay nhảy trước mặt. Cứ như là một mình nói một mình chửi một hồi lâu Mỹ Na thở hổn hển, phải nói là cô ta chửi hăng đến nổi quên cả việc hít thở. Trong ánh mắt của Khả Khả người con gái đang đứng trước mặt cô này dù là có đẹp thì đẹp thật nhưng mà với tình huống lúc này thì cô ta chẳng khác gì một người điên. cho đến khi cô ta ngừng chửi thì Khả Khả mới bắt đầu nhếch mày bứơc lên một bứơc, hành động này của cô khiến cho Mỹ Na chợt run một cái mà lùi tới hai bước. _ Cô... thời gian quan chắc rất căng thẳng. Đáp lại lời mắng chửi từ nãy đến giờ không phải là cơn giận dữ mà lại là một câu nói của vị bác sĩ khoa tâm lý dành cho bệnh nhân của mình. Ha, đến lúc này Khả Khả mới hiểu vì sao Chiến Phong lại có thái độ chán ghét cô gái này như vậy đúng thật là cô ta là một người điên, mà người điên thì cần điều trị là một bác sĩ tài đức, thương người cô không thể thấy một bệnh nhân đang nổi cơn bệnh trước mắt là làm ngơ được đành phải ra tay chữa trị thôi a. Mỹ Na bị câu nói này của Khả Khả làm cho cứng họng cứng cả toàn thân, câu hỏi này.... câu hỏi này là dành cho bệnh nhân bị trầm cảm, stress nặng, ức chế hay sao? chẳng khác nào là một kẻ điên... kẻ điên? Càng nghĩ cả người Mỹ Na càng tức hơn tức đến run hết cả người, cô ta là muốn nhào đến cấu xé cái con tiện nhân trước mặt này. Cô ta dựa vào cái gì, dựa vào nơi nào mà lại được Phong ca đối sử như thế chứ rõ ràng cô là vị hôn thê của anh trước mà vì sao một chút dịu dàng lại không bao giờ có anh luôn trước mặt cô ta tỏ ra lãnh đạm là một người ăn chay cấm dục hoàn toàn. Vậy mà một tuần trước hình ảnh cô ta thấy là gì? Là sự dịu dàng ân cần và thèm muốn của anh nhìn đến con tiện nhân cô trở về là để dành lại anh, cô bỏ công sức bao nhiêu năm chỉ để đợi ngày trở về đoàn tụ với anh vậy mà giữa đường lại nhảy ra một con tiện nhân tên Lâm Khả Khả là thế nào cơ chứ, cô không cam, không cam....Khả Khả không một chút nào là muốn dây dưa với loại người này, cô còn phải chuẩn bị cho ca mổ tiếp theo, con cô gái này quá khứ của cô ta dù có là ai của cuộc đời anh thì cũng chỉ là lướt qua mà thôi chính bản thân cô cũng thấy anh không hề có một chút gì là động lòng với cô ta, vậy mà ngày hôm nay cô ta lại dám chạy đến đây gây sự với cô như vậy. Nhìn dáng người mãnh mai yếu đuối như vậy cô thật lòng suy nghĩ có phải hay không chỉ cần cho một quyền cô ta liền sẽ văng tới tận cửa bệnh viện a. Nhưng mà ở đây là bệnh viện, ở bệnh viện thì phải giữ dình hình tượng bác sĩ y đức thương người, không được côn đồ..... Khả Khả, nhịn, nhịn Vị tiểu thư này, tôi còn một ca mổ cứu người nếu cô có vấn đề gì cần làm rõ vui lòng đợi Thiếu Tướng về rồi gặp mặt nói, tôi trong chuyện này không hề liên can, thứ lỗi tôi đi trước. Chào! Khả Khả lạnh lùng hướng mắt về cô ta, giọng nói không nhanh không chậm trên môi còn nở ra một nụ cười vô cùng công nghiệp nha. Xem ra cô là có tài diễn xuất lắm đó, tình huống thế này rồi mà còn nặng ra được nụ cười tươi như vậy thật là khó ai làm được nha. Vừa nói xong không đợi Mỹ Na phản ứng Khả Khả đã như lướt qua người cô ta đi thẳng một đường đến cuối hành lang. Mỹ Na hoàn hồn lại thì đã thấy Khả Khả cách mình hơn 10 bước chân rồi, bác sĩ ai cũng di chuyển nhanh như vậy a. _ Lâm Khả Khả, cô đứng lại đó cho tôi chúng ta chưa nói chuyện xong. Mỹ Na không cam lòng chút nào, nếu như mà đợi anh về cô lại không dám nói trước mặt anh đâu a, cái ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cô nhìn thôi đã sợ thì làm sao dám mở miệng nói những lời này cơ chứ. Nhưng mà đối với con tiện nhân Lâm Khả Khả này thì khác, cô quyết phải theo đến ta đuổi theo Khả Khả đến phòng mổ, không hề nhìn rõ tình hình lại muốn trực tiếp xông vào thì bị hai vị y tá cản lại. _ Xin lỗi, chỗ này phòng mổ người nhà bệnh nhân vui lòng chờ bên ngoài bên tay trái. Vị y tá trẻ tuổi rất nhẹ nhàng nhìn cô ta nói, ánh mắt còn mang chút kiên định. _ Các cô bảo con tiện nhân Lâm Khả Khả ra đây cho tôi, kẻ giật chồng người khác mà cũng làm bác sĩ được hay sao, y đức nghề nghiệp chó ta mất rồi.... trời ơi.... Mỹ Na lúc này không còn kiểm soát được mình nữa, liền không giữ một chút hình tượng đứng trước cửa phòng bệnh chửi bới ngày một lớn. Sự việc này khiến cho nhiều người phải quay lại nhìn, tất cả mọi người đều nhìn cô ta với một ánh mắt vô cùng phiền phức nhưng mà lại rất tò mò. Các bác sĩ y tá ở đây ai ai cũng là một cấp bậc quân hàm, tinh thần người lính luôn ở hàng đầu thì làm sao ngày hôm nay lại có người đến tố cáo giật chồng như vậy được cơ chứ thật là làm cho người ta vô cùng tò mò mà. _ Vị tiểu thư này, đây là bệnh viện vui lòng giữ trật tự nếu không chúng tôi sẽ mời người đưa tiểu thư ra ngoài. Nữ y tá hiền hòa lúc nãy cũng đã không giữ được mình rồi, bác sĩ Lâm là ai chứ hàng tá người theo đuổi bác sĩ không nói hết lại còn là Nữ vương băng lãnh của bệnh viện này, lại còn được Thiếu Tướng theo đuổi cả bệnh viện này ai ai chẳng biết mà sao hôm nay lại xuất hiện một người đàn bà điên dám buông lời khó nghe như vậy. Hình tượng bác sĩ Lâm trong cô ta rất lớn cho nên cô không chấp nhận việc này liền một bên giữ người không làm càng một bên ra hiệu kêu người cấp bảo an đến đây đem người đàn bà điên đi biến khỏi chỗ này. _ Các người, các người dám đuổi ta được để xem bệnh viện này của các người còn hoạt động được hay không, cha của ta sẽ sa thải hết các người đợi đấy, Khả Khả con tiện nhân ngon thì trốn trong đó luôn đi đừng có ra đây, để ta bắt gặp liền mang ngươi đi nghiền cho nát. Hình ảnh lúc này của bệnh viện là một cô gái xinh đẹp, ăn mặt sang trọng nếu cô ta không mở miệng nói thì người ta còn thưởng thức cô ta nhiều một chút nhưng đằng này thì ai cũng lắc đầu, mới tí tuổi mà đã phí bán người ta như thế nếu sau này hơn một chút thì coi người thua cả cộng cỏ hay sao. Sau một thời gian thì bệnh viện cũng trở nên yên ắng lại như cũ, bảo an trực tiếp đem cô ta liện lên taxi bảo chạy mau mau một chút. Trong phòng vô trùng, Khả Khả đang làm thủ tục trước khi vào phòng mổ cô y tá đứng kế bên nhìn bác sĩ Khả bị mắng chửi không ra dạng gì vậy mà gương mặt vẫn bình thản, cô ta có chút khâm phục. _ Bác sĩ Lâm, chị không bận tâm cô ta sao? Nín nữa ngày chịu không nổi cuối cùng cô y tá cũng mở miệng thâm dò, thật sự nếu là cô thì có mà từ nãy đến giờ bay đến đập cho ả ta một trận rồi quoăn vô phòng cấp cứu đâm cho vài nhát kim chích ngừa chó dại uốn ván đủ kiểu mới hả dạ cô. _ Một kẻ điên, mình chấp làm gì? Khả Khả lúc này rửa ta xong đưa hay tay đến cho y tá lau khô, ánh mắt không đổi ngược lại còn có chút nhàm chán. Nói xong Lôi Chiến Phong nắm lấy bàn tay của Khả Khả đi lên phía trước, đoạn đường lên đến đỉnh núi còn khoảng 2km nữa là đến. Khả Khả cũng không màng đến cô gái ở sau lưng họ mà đi tiếp. _Mỹ Na, cậu ổn chứ? - Lý Kiều bạn thân của Mỹ Na thừa biết người đàn ông trước mặt vừa rồi là ai cho nên liền bước lên một bước tay để lên vai cô ta ý đầy buồn phiền. _ Mình không sao. - Mỹ Na tâm trạng rối như tơ vò, vốn là đi leo núi để xã nổi buồn nào ngờ gặp ngay cảnh này. _ Cái cô gái kia là bạn gái mới của Chiến Phong sao? Cô ta có gì hay chứ dáng vóc cũng tệ hại khuôn mặt cũng bình thường, Mỹ Na mình thấy mắt thẩm mỹ của Chiến Phong là có vấn đề. - Lý Kiều bên này đưa ánh mắt ganh ghét hướng về phía lưng cô cô gái đi trước miệng đầy chua Mỹ Na, cậu là đại mỹ nhân của thành phố T này làm sao lại có thể chịu thua với cô ta được chưa chắc gì gia thế cô ta bằng cậu, được rồi lần này trở về mục đích của cậu là dành lại Chiến Phong không thể vì một con nhỏ tầm thường như vậy mà chịu thua được - Lương Á phía sau cũng bước lên một bước ánh mắt kiêu ngạo hướng về phía sau lưng của Khả Khả mà tràn đầy khinh thường. Mỹ Na cũng hướng mắt lên phía trên bóng dáng của hai người đang nắm tay nhau đi xa dần khỏi bọn họ, cô ta đúng là quay trở về để dành lại anh dù rằng mấy năm sống ở nước ngoài cô ta dùng đàn ông để thay cho việc nhớ nhung anh nhưng cuối cùng thì chẳng ai có thể bằng Lôi Chiến Phong của cô ta cả. Sau gần ấy năm cô ta đã học được không ít cách kiềm chế bản thân, đọc không ít sách về quân nhân hiểu rõ lịch trình của họ như thế nào,cô ta chỉ biết lỗi lầm do ghen tuông mù quáng năm đó mà làm cho anh từ hôn với cô ta, nhưng đâu biết rằng cô ta trong lúc đi vũ trường với bạn bè mà bị anh bắt gặp đang vương mông cho người đàn ông khác tiện tay như vậy. Nhưng hôm nay lại chính mắt thấy cảnh anh dịu dàng với cô gái khác, lại còn miệng gọi cô gái đó là " Vợ " trước mặt cô, rõ ràng theo điều tra của cô là anh chưa lấy vợ nếu như vậy thì cô gái kia chẳng là cái thá gì. Cô sẽ dùng tình xưa quan hệ giữa hai nhà mà đánh văng cô gái kia, Lôi Chiến Phong chỉ có thể là của cô, từ khi sinh ra anh ấy đã là của hồi chìm vào suy nghĩ bóng của hai người trước mặt của đã mất Mỹ Na mới điều chỉnh tâm trạng tiếp tục cùng hai cô bạn đi lên phía Mỹ Na có cần mình điều tra cô ta không? - Lý Kiều đi sau lưng nãy giờ vẫn canh cánh trong lòng, cô ta với Mỹ Na là bạn thân với nhau từ cấp hai sự việc của Mỹ Na cô ta cũng là một trong những người biết rõ nhất gia thế của cô ta cũng là một thiên kim tiểu thư có tiếng trong thành phố. _ Được, nhờ vào cậu - Mỹ Na nghe thông tin này vốn cô ta có thể cho người điều tra nhưng có người muốn làm giùm thì cô ta không cần phải mệt sức nữa. Lý Kiều là bạn chơi từ cấp hai của Mỹ Na thì Lương Á là bạn lúc Mỹ Na đi du học qua một thời gian cô ta cũng biết không ít về chuyện tình này của Mỹ Na không những thấy bạn mình sai mà khuyên bảo lại còn cảm thấy Mỹ Na làm vậy là rất đúng, tình yêu phải chiếm hữu. Chó theo chó, mèo theo mèo, ba cô gái này được nuông chiều từ nhỏ cho nên các cô ngoài việc kiêu ngạo ra thì chỉ là cái bình bông còn là một bình bông vị mẽ, trong ba cô ai cũng có danh hiệu ăn chơi không ngơi nghỉ sau Kiều vì một lần chơi bời mà mang thai với một tên Ngưu Lang bị gia đình phát hiện bắt cô đi phá sau đó đem cô vào trường học nội trú trong đó suốt mấy năm, nhưng mà đâu thể vì vậy mà có thể dẹp bỏ tính ăn chơi kia không biết bao nhiêu lần cô ta trốn khỏi trường đến quán bar còn chưa kể đến rủ rê bạn bè kéo bè phái phá quán người khác. Lương Á lại là một người thích bắt nạt người khác, sở dĩ cô bị ép buộc đi du học vì đã gây ra án mạng cho một cô bạn cùng lớp ngày ngày cô ta cùng đám đàn em của mình không ngừng công kích khủng bố đối phương, làm nhục người ta trước cả trường, xé quần xé áo cô bạn đó trước mặt một lũ con trai nhà trường biết việc nhưng im lặng vì cha của cô ta đã đem tiền nhét đầy họng bọn họ và chuyện đi đến kết cục cô ta cho 4 tên đàn ông cưỡng hiếp cô bạn đó quay clip sau khi sự việc xảy ra, cô gái đó một bước đi lên sân thượng của trường mà nhảy xuống chết ngay tại trước mặt cô ta. Sự việc xảy ra xong để tránh vấn đề cha của Lương Á quyết trong đêm hôm đó đem cô ta sang nước ngoài du học, còn ông ta ở lại dùng tiền để dẹp yên mọi việc. Phải nói rằng bạn bè phải giống nhau thì chơi mới được thì ba cô gái trước mặt này đều là cùng một thể loại mới đến được với nhau. Khả Khả đi phía trước trong mình cũng cảm thấy sau lưng thật nặng nề chắc chắn là các cô gái kia đang lén lúc phóng dao gác búa sau lưng cô rồi. Nhưng Khả Khả lại chẳng màng, những cô gái thế này đối với cô cũng không bằng đám cỏ ven đường, đơn giản đối với Khả Khả các cô ta không xứng để so sánh với bất kì thứ gì. Sau một lúc cuối cùng hai người cũng đến trạm cuối cùng, mọi người đều có vẻ mệt mỏi nhưng hai con trường trước mắt bọn họ một nam cực phẩm, một nữ thần tiên một giọt mồ hôi cũng không thấy mà ngược lại tinh thần của đôi nam nữ này lại cực kì thoải mái. Trên đỉnh núi người ta xây những cái lều mát nhỏ có thể đủ cho 10 người cùng ngồi vào. Đúng lúc cái lều mát kia nằm ngay cảnh rất đẹp, Khả Khả vui vẻ nắm tay Thiếu Tướng đến đó nghỉ ngơi. Hai người ở với nhau vô cùng hòa hợp, người nhìn liền ngưỡng mộ. Chiến Phong một bên lấy hộp cơm mình làm ra bày trước mắt, hai người cùng ăn cùng trò chuyện ngắm cảnh thật sự đối với hai người lúc này đây là bữa cơm trưa ngon miệng nhất. Cho đến khi bọn họ ăn xong thì ba người con gái kia mới lên tới, các cô lúc ở dưới núi thì đẹp lộng lẫy vậy mà lên đến nơi thì mặt mày trắng bệch môi tái mét mồ hôi đầm đìa thở cũng không ra chút hơi nào. Khả Khả đâu rãnh mà để ý đến bọn họ, cô là muốn cho họ thấy mình và Thiếu Tướng ngọt ngào đến cở nào, ha được rồi ghen ghét đi, ha ha ghen ghét đi. Một màng ngọt ngào, anh em đút nhau uống nước lấy khăn lau cho nhau sến cực độ thế này đều lọt hết vào mắt ba người kia khiến cho họ đầu đội nguyên một cục hỏa lớn. Chiến Phong nhìn hành động của cô khác lạ, lau miệng cho anh đưa nước đến tận miệng cho anh thừa biết là cô đang cố tình nhưng mà anh lại rất là thích điều này, Khả Khả của anh làm gì mà dịu dàng như thế bây giờ được cô làm cho anh liền mặt dày mà phối hợp hưởng phúc lợi không sót một chút nào. Mỹ Na bên này là bị chọc cho tính chiếm hữu tăng lên cô lúc này liền muốn bước đến đập cho cô gái kia một trận, dám trước mặt cô mà yêu thương ngọt ngào với Lôi Chiến Phong của cô ta như vậy. Nhưng cô ta vừa bước lên một bước thì Lý Kiều nắm cô ta lại lắc đầu ý bảo cô ta ráng nhịn. Mỹ Na cố gắng nuốt cơn giận này mà nhìn tiếp cảnh ân ái kia. Trong đầu cô ta đang vạch ra kế hoạch để khiến cho Khả Khả phải biến mất khỏi thế giới này, có như vậy Chiến Phong lại sẽ quay về bên cô ta

truyện sự dịu dàng dưới lớp quân trang