Chương 58: Một mảng hỗn loạn. Chương trước Chương tiếp. Nha hoàn đang giữ cửa bên ngoài nghe thấy tiếng thét chói tai của Đại tiểu thư và tiếng mắng giận dữ của Tam tiểu thư ở trong phòng, và cũng không biết là tiếng ngã do vị tiểu thư nào bị té. Nhưng các nàng vẫn
Truyện Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 67 với tiêu đề 'Bạch Y Họa- Không nhiễm bụi trần' Hiện menu doc truyen Danh sách
Danh sách chương Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt. Chương 1: Phục giết. Chương 2: Đẹp nhất bất quá chủ tử. Chương 3: Rơi xuống núi. Chương 4: Thấy chết mà không cứu. Chương 5: Nhị tiểu thư oán niệm. Chương 6: Oan gia ngõ hẹp. Chương 7: Phiếu nợ. Chương 8: Được cứu.
truyện Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt của Tác giả (Nặc Nặc Bảo Bối), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Tóm Tắt nội dung truyện Ông trời thường kéo se duyên cho những con người tưởng chừng như oan gia nhưng khi đã yêu là yêu rất chung thủy và sủng nương tử tới tận trời ví dụ như truyện
Truyện Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt của tác giả Nặc Nặc Bảo Bối - Chương 106: Đêm khuya thâm nhập hoàng cung. Đọc truyện online.
bUxpmw. Reads 3,451,032Votes 77,846Parts 115Complete, First published Apr 10, 2016Table of contentsSun, Apr 10, 2016Sun, Apr 10, 2016Chương 3 Nhị tiểu thư Thẩm giaTue, Apr 12, 2016Chương 4 Nàng đẹp bằng ta không ?Tue, Apr 12, 2016Thu, Apr 21, 2016Chương 6 Phúc lớn mạng lớnTue, Apr 26, 2016Chương 7 Thấy nạn không giúpTue, Apr 26, 2016Chương 8 Nhị tiểu thư tâm oánTue, Apr 26, 2016Chương 9 Oan gia ngõ hẹpWed, Apr 27, 2016Wed, Apr 27, 2016Thu, Apr 28, 2016Thu, Apr 28, 2016Thu, Apr 28, 2016Chương 14 Tam muội tới chơiThu, Apr 28, 2016Chương 15 Thiếp mời Hầu phủFri, Apr 29, 2016Chương 16 Chủ tử, thiệp mời!Fri, Apr 29, 2016Sun, May 1, 2016Chương 18 Tiểu bạch thỏ thực nhiềuSun, May 1, 2016Chương 19 Thuốc không ngừng đếnSun, May 1, 2016Chương 20 Yên tâm, ăn không chếtSun, May 1, 2016Sun, May 1, 2016Sun, May 1, 2016Sun, May 1, 2016Mon, May 2, 2016Chương 25 Một vạn lượng hoàng kim vủa taMon, May 2, 2016Chương 26 Định khất sao ?Mon, May 2, 2016Mon, May 2, 2016Mon, May 2, 2016Chương 29 Vị kia cũng đền tộiTue, May 3, 2016Tue, May 3, 2016Chương 31 Ta thực biết xem tướng !Tue, May 3, 2016Tue, May 3, 2016Chương 33 Ta làm chuyện bỉ ổi ?Wed, May 4, 2016Chương 34 Chủ trì công đạoWed, May 4, 2016Wed, May 4, 2016Chương 36 Chảy nước miếngWed, May 4, 2016Fri, May 6, 2016Chương 38 Nhạc phụ đại nhânFri, May 6, 2016Chương 39 Nghênh đón Tể tướngFri, May 6, 2016Sat, May 7, 2016Sun, May 8, 2016Mon, May 9, 2016Chương 43 Rời cố hương để tìm nàng!Tue, May 17, 2016Chương 44 Tiểu Phong PhongThu, May 12, 2016Chương 45 Tại hạ bấm độn là raFri, May 13, 2016Chương 46 Nhận ra ta sao ?Fri, May 13, 2016Chương 47 Đã gặp Thất điện hạ sao ?Tue, May 17, 2016Chương 48 Mong Thất điện hạ giá lâmTue, May 17, 2016Sat, May 14, 2016Sat, May 14, 2016Chương 51 Thật là một cái ngu xuẩnWed, May 18, 2016Chương 52 Cuối cùng cũng gặpSun, May 22, 2016Chương 53 Nên lập Vương phi rồiSun, May 22, 2016Chương 54 Bánh phù dung trên bàn 'Vương phi'Tue, May 24, 2016Chương 55 Dung chi tục phấnTue, May 24, 2016Chương 56 Không cho phép quỳ gối tuỳ tiệnWed, May 25, 2016Chương 57 Hữu tướng Sở LyThu, May 26, 2016Chương 58 Lục công chúa tức giậnThu, May 26, 2016Thu, May 26, 2016Chương 60 Đóng cửa đánh chóThu, May 26, 2016Chương 61 Một mảng hỗn loạnFri, May 27, 2016Mon, May 30, 2016Wed, Jun 1, 2016Wed, Jun 1, 2016Chương 65 Có người loã thể chạy trên đườngWed, Jun 1, 2016Chương 66 Nơi này là nương gia của muội mà!Fri, Jun 3, 2016Chương 67 Chúng ta có thể kết nghĩaSun, Jun 5, 2016Chương 68 Khí giận công tâmSun, Jun 5, 2016Chương 69 Trưởng công chúa đến phủ cầu hônWed, Jun 8, 2016Chương 70 Rất quý đó chứ Wed, Jun 8, 2016Thu, Jun 9, 2016Chương 72 Bị nhốt trong Tê hoàng cungThu, Jun 9, 2016Chương 73 Ngươi đang làm gì ?Thu, Jun 9, 2016Chương 74 Ngươi nên biết điều chútThu, Jun 9, 2016Chương 75 Con bị lạc đườngFri, Jun 10, 2016Chương 76 Vuốt ve đầu Thất điện hạSun, Jun 12, 2016Mon, Jun 13, 2016Chương 78 Chúng ta mới quenMon, Jun 13, 2016Chương 79 Ba ảnh vệ đáng thươngMon, Jun 13, 2016Chương 80 Cùng dùng bữa nàoWed, Jun 15, 2016Chương 81 Tuyệt đối không có nữ nhân khác!Sun, Jun 19, 2016Chương 82 Tuyệt đối không gả cho Jun 21, 2016Sat, Jun 25, 2016Sun, Jun 26, 2016Chương 85 Muội muốn yên tĩnh ?Sun, Jun 26, 2016Chương 86 Kinh hồn tán đảmSat, Jul 2, 2016Chương 87 Lão phu nhân thỉnh gia phápSat, Jul 2, 2016Chương 88 Thất điện hạ giá lâmSat, Jul 2, 2016Chương 89 Trạng cáo Thẩm giaSun, Jul 3, 2016Mon, Jul 4, 2016Chương 91 Nhi tử thất lạcMon, Jul 4, 2016Chương 92 Hồi phủ Thất điện hạTue, Jul 5, 2016Wed, Jul 6, 2016Chương 94 Rời khỏi Thẩm gia 1Thu, Jul 7, 2016Chương 95 Rời khỏi Thẩm gia 2Fri, Jul 8, 2016Sat, Jul 9, 2016Chương 97 Đã có vị hôn phu?Sun, Jul 10, 2016Sun, Jul 10, 2016Mon, Jul 11, 2016Tue, Jul 12, 2016Thu, Jul 14, 2016Fri, Jul 15, 2016Fri, Jul 15, 2016Tue, Jul 19, 2016Wed, Jul 20, 2016Chương 106 Xuân Nhi bi phẫnThu, Jul 21, 2016Chương 107 Xâm nhập hoàng cungFri, Jul 22, 2016Chương 108 Chủ tử ở đâu chúng ta sẽ theo đóWed, Aug 3, 2016Chương 109 Tìm thấy Nguyệt nhiWed, Aug 3, 2016Chương 110 Trà lâu ngẫu nhiên gặpThu, Aug 4, 2016Chương 111 Chàng thật không biết cẩn trọngSat, Aug 6, 2016Chương 112 Chỉ là truyền thuyết phóng đạiMon, Aug 8, 2016Chương 113 Thân phận bại lộTue, Aug 9, 2016Wed, Aug 10, 2016Thu, Aug 11, 2016 Hoàn Ông trời thật khéo se duyên, oan gia nhưng lại yêu nhau, mà còn là yêu chung thủy, sủng nương tử tới tận trời. Nàng là nhị tiểu thư của tướng phủ nhưng từ nhỏ hay đau bệnh nên được đưa vào phật môn để nuôi dưỡng tưởng chừng nàng sẽ sống được những ngày tháng yên bình nhưng do hôn ước gần kề mà phải xuất quan. Hắn chính là người trong truyền thuyết mà người đời thường nhắc đến, một gã quyền thế ngập trời, thanh danh hiển hách, thân hình như yêu nghiệt lai tạo, dung mạo tựa như trích tiên trên trời, khiến vô số danh môn thục nữ, thiên kim khuê các phải cúi đầu, thậm chí hắn còn hại nàng thiếu chút nữa là đi đời nhà ma...hắn chính là vị hôn phu của nàng? * Truyện do mình edit, chỉnh sửa câu hợp lý với người đọc. Mong các bạn chiếu cố nhiều hơn. Cảm ơn!12cổđại
Nguồn convert Tăng thư việnEdit Y LâmĐộ dài 114 chươngĐã có 973297 người từng đọc qua quyển sách này, cũng đã có 3188 người cất giữ quyển sách này. Tác giả cũng đã đổi mới liên tục những 358954 chữ, cuối cùng tác phẩm đã được hoàn truyền, đây mới chỉ là lần đầu gặp gỡ- nàng vô ý ngã xuống vách núi, đang hấp hối bên bờ sông không thể cử động. Hắn bước qua người nàng, chỉ vô tình liếc mắt nhìn xuống một cái rồi nhanh chóng rời nói, đây là một lời tạm biệt - Hắn bị ám sát, thân mang trọng thương bị lâm vào khốn cảnh. Nàng vừa vặn bắt gặp, vốn lẽ nên thờ ơ lạnh nhạt, song nàng ôm lấy đôi tay mà hỏi thăm "Hoàng kim vạn lượng, có thì bổn cô nương sẽ cứu ngươi một mạng, ngươi nghĩ sao?"Nàng chính là đích tiểu thư bị người đời quên lãng của phủ Tể tướng, bởi vì thuở nhỏ khó nuôi nên bị gửi vào nội am của Phật môn, nếu không phải vì hôn ước sắp đến, e là vẫn sẽ không ai nhớ tới ngờ vị hôn phu này lại quá mức ưu tú, hại nàng chưa kịp về đến nhà đã bị người ta âm tiễn phục giết, vô hình chung đã phá hư giấc mơ về một cuộc sống bình an qua ngày của nàng, một kế hoạch quá mức bình dị, được ngồi ăn thanh thản chờ cái chết là gã nam nhân chết tiệc, nàng không tiếc lấy ơn báo oán cứu hắn một mạng, nhưng hắn lại vì vạn lượng hoàng kim mà đối địch với nàng khắp nơi…Đợi một lát, ngươi vừa nói gì?Hắn chính là người trong truyền thuyết mà người đời thường nhắc đến, một gã quyền thế ngập trời, thanh danh hiển hách, thân hình như yêu nghiệt lai tạo, dung mạo tựa như trích tiên trên trời, khiến vô số danh môn thục nữ, thiên kim khuê các phải cúi đầu, thậm chí hắn còn hại nàng thiếu chút nữa là đi đời nhà ma…hắn chính là vị hôn phu của nàng?Nói đùa gì vậy, chuyện quái gì đang xảy ra a?
Nhìn bộ dáng Sở Ly nổi giận đùng đùng mà đến, Thất điện hạ lặng lẽ thu hồi tầm mắt, hoàn toàn không chút thẹn thùng khi dẫn muội muội người ta chuồn đi trước kiếp nạn, cũng keo kiệt dành cho cữu ca ca tương lai này chút thể Nghiên Tịch lại tập trung vào Sở Ly đang tiến đến, thấy hắn đang tiến vào lương đình, còn định mở miệng chào hỏi thì bàn tay nhỏ bé đã bị kéo lại, mắt thấy khuông mặt của Hữu tướng căng thẳng và lo lắng làm sao, “Sao muội dễ dàng đi theo người ta vậy? Nếu lỡ gặp phải kẻ xấu thì biết làm thế nào? Bị tính kế hay bắt nạt thì phải làm sao? Ngoan nào, về sau hãy ở cạnh ca ca, ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội thật tốt!”Ngài muốn bảo vệ ta như thế nào đây?Thẩm Nghiên Tịch lặng mắt nhìn hắn, từ trong đôi mắt đó toát ra chút nội dung biến thái Muội muội ta là đứa bé mảnh mai, như ngọc lưu ly dễ vỡ, một thiếu nữ đơn thuần chưa biết thế sự, ta muốn thời thời khắc khắc đi theo bảo vệ, tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ xấu đến gần lừa gạt, hiếp đáp nàng!’Khóe miệng xé ra, có chút ghét bỏ gạt tay mình khỏi lòng bàn tay hắn, quyết định phải đứng cách vị đại thần căng thẳng quá độ, gần như sắp sửa bị tẩu hỏa nhập ma này ít nhất ba vậy, trái tim non mềm của Hữu tướng đại nhân lập tức… tan nát rồi!Từng mảnh vụn lả tả bay khắp nơi!Cơ hồ không ai biết rõ, thực ra từ nhỏ vị Hữu tướng đại nhân này từ nhỏ đã rất thích có được một muội muội đỏ hỏn, mềm mại, trắng nõn trắng đó mẫu thân của hắn rốt cục mang thai lần nữa, không lúc nào hắn không lẩm bẩm chỉ muốn muội muội chứ không cần đệ đệ, cũng mang tất cả tiền tiêu vặt ra mua rất nhiều món đồ chơi, trang sức hay y phục dành cho tiểu hài, chờ muội muội sinh ra sẽ ẵm nàng cũng chơi đùa. Còn muốn trang điểm ăn mặc cho em gái thật xinh đẹp, mang đến những … gia đình có anh chị em đồng liêu, khoe khoang khoe khoang một phen, muội muội của Sở Ly hắn tất nhiên xinh đẹp khả ái nhất bọn rồi!Suốt mấy ngày hắn đều hiên ngang khí thế, lớn lối khoe mẽ trước mặt bọn tiểu không ngờ giữa đường xảy ra biến cố, mẫu thân đang mang thai liều mạng trốn nhà đi, đến khi tìm được bà thì mẫu thân đã hạ sinh một muội muội rồi, nhưng muội muội đó đã biến mất không còn hình bóng, mẫu thân đau thương tột độ nên bệnh tật liên đó nửa tỉnh nữa mê, thiếu chút nữa tính mạng không giữ được, đến nay vẫn phản phúc khi tốt khi xấu. Hơn nữa một lòng thương nhớ nữ nhi bị mất tích, cho dù dùng loại thuốc bổ tốt nhất cũng không nuôi được cơ thể ngày càng sa nay hắn vẫn cẩn thận cất giữ nghiêm ngặt trong bảo khố những món đồ chơi xinh đẹp nhất mà chưa có cơ hội mang ra năm trước, hắn rời nhà đi tìm muội muội bị mất tích này, để dễ ràng điều tra rõ ràng tung tích của muội muội, hắn dứt bỏ tất cả tham dự khoa cử, từ đó trong Đông Lâm triều một nước lên mây, cũng mượn quyền thế mình nắm giữ được lật tung mỗi một nhà trong cả kinh thành khẩu tới lui kinh thành trong mười bảy năm qua, tuổi tác tương tự với muội muội mình đều bị hắn cẩn trọng điều tra, như nào cũng không nghĩ tới nàng lại ở Thẩm gia, hơn nữa mười bốn năm trước còn bị Thẩm gia đưa khỏi kinh thành, nuôi thả trong nội đường của một ni cô am chốn rừng thiên nước độc!Khó trách hắn đã lật tung hơn một nửa Đông Lâm bao nhiêu lần cũng không tìm ra tung tích, Thẩm Nhị tiểu thư vừa trở lại kinh thành thì hắn đã bắt gặp cái bớt trăng lưỡi liềm màu đỏ trên vai trái tạo ra hết thảy oán nghiệp này chính là Thẩm gia một nhà!Hắn mới không tin lý do thoái thác của lão thất phu Thẩm Chi Hối kia, cho dù ông ta giải thích rất ư hợp tình hợp lý!Chỉ là hiện tại, muội muội đã tìm được rồi, cũng đã đoạt trở về… nhưng mà không hiểu sao muội muội có vẻ không ưa mình?Hữu tướng đại nhân nâng niu từng mảnh tim vụn vỡ, ai oán như một nàng dâu đang bị ức hiếp, hai mắt ngập nước chớp chớp khiến cho người đối diện phải bận tâm, tim gan nhói Nghiên Tịch đột nhiên cảm thấy bản thân như phạm phải tội ác tày trời nào đó hé miệng, kỳ thật cũng không biết nên chung đụng với hắn như nào, cũng không biết nên dùng vẻ mặt và thái độ gì để đối đãi với vị ca ca đột nhiên xuất hiện, mà cũng có vẻ rất thích hợp. Suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể nói “Cũng không phải ai muốn lừa gạt, khi dễ ta được.”Vừa nghe muội muội phản ứng lại, Hữu tướng đại nhân như cơn mưa bất chợt tan đi, trời quan mây tạnh, gương mặt tươi cười triệt để, vô cùng vui vẻ tiến sát vào, có điều giọng nói vẫn không ổn lắm, “Cũng không biết là ai bị đám người Thẩm gia liên tục khi dễ nha.”Lại nghiêng mắt liếc Quân Thương tĩnh tọa bên cạnh, hắn tiếp tục rì rầm “Nam nhân không một ai tốt cả, muội phải cẩn thận lại cẩn thận, cẩn thận rồi cẩn thận, chớ nên dễ dàng tin những lời ngon tiếng ngọt, nên biết mật ngọt dễ chết ruồi.”Lời này… không biết hắn có bao hàm chính mình vào hàng ngũ nam nhân xấu không nữa?Quân Thương rốt cục đã chịu nhìn hắn, cảm thấy đại cữu ca mà Tịch Nhi mới nhận về tuyệt đối không phải loại người tốt đẹp gì, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng châm ngòi vào mối quan hệ của hắn và Tịch đứng lên chuẩn bị kéo Thẩm Nghiên Tịch để nàng rời xa tên hỗn đản người không giống người mà tay của hắn mới vừa duỗi ra thì Sở Ly đã vượt thân ra trước đỡ lại, trực tiếp cản phía trước Thẩm Nghiên Tịch một cách chặt chẽ, làm cho hắn từ đây nhìn qua không thấy được bóng người nàng.“Ngược lại cũng phải cảm tạm Thất điện hạ vừa nãy giúp muội muội ta rời khỏi chốn tranh chấp, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, kính xin Thất điện hạ tự trọng một chút, bổn quan phải dẫn muội muội về!Rất hiếm khi hắn lễ nghi chu đáo như lễ nghi đầy đủ chính là muốn đem người yêu của hắn đi!Quân Thương thu hồi cánh tay, mắt lạnh nhìn vị đại cửu ca tương lai, nghe cách hắn nói gần nói xa này liền biết hoàn toàn không muốn Tịch Nhi lấy mình!Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Quân Thương trở nên tối tăm thâm trầm, thoáng chống khiến cho lông mao Sở Ly xếp hàng dựng điều, Sở Ly này là ai vậy? Tuy nói là cảm giác rất không tốt nhưng cũng mặt không biến sắc, vẫn sừng sững cản ngay đó không nhúc ngay sau đó hắn còn chưa kịp khiêu khích Quân Thương lần nữa đã nghe thấy đối phương nhẹ nhàng hỏi ngược một câu “Ngươi làm chủ được sao?”Đây là khiêu khích, là thị uy, là hoàn toàn không coi trọng hắn!Cả vùng ngực của Hữu tướng đại nhân trong chớp mắt bị lấp kín, vô thức muốn mở miệng trả lời, nhưng tầm mắt đó lại khiến hắn lời ra đến miệng vẫn không bật ra thành tiếng, khóe miệng giật giật, “Dù gì cũng là muội muội ruột của ta, hôn nhân đại sự của muội muội mình bổn quan vẫn còn đủ tư cách quan tâm!”Sau đó, hắn chứng kiến Quân Thương khinh miệt nhếch khóe miệng, cũng đáp lời “Mặc dù Tịch Nhi không còn là nữ nhi Thẩm gia, nhưng chưa hẳn phải là muội muội của ngươi, chỉ bằng một cái bớt không biết từ đâu biết được liền nói trước đây có quen biết nhau, thật cũng không biết ngươi mang mục đích gì.”Đây là trước đến giờ nghe được Quân Thương nói ra một câu dài nhất, lại nghe được cánh tay của Hữu tướng đại nhân động một chút, muốn lập tức lóc da xẻ thịt tên hỗn đản dám thắc mắc thân phận của hắn và muội sao hắn cũng chưa phải không từng trải qua chuyện này, chỉ là lần này đối mặt với một người có thân phận tôn quý như vậy thì cũng có một tư vị Thương cũng không để ý lời của mình khiến cho người ta phiền muộn và ưu tư như vậy, nghiêng người muốn vòng qua hắn để đến gần Thẩm Nghiên giác được ý đồ này, Sở Ly nào dễ dàng cho hắn toại nguyện? Lúc này cũng rướn người chếch qua, một lần nữa chắn trước mặt Thương lại vòng qua, hắn lại tiếp tục ngăn cản…Sau đó, hai người cứ như vậy lao vào đánh Nghiên Tịch thản nhiên nhìn hai người đánh nhau, còn đánh đến độ cát đá tứ tung, trời âm vần vũ, nàng có chút ngẩn ngơ, sau đó ngả ngửa người ra sau tựa vào rào chắn, cực kỳ thú vị nhìn hai Cửu đứng cạnh toát một đầu mồ hôi lạnh, ánh mắt chuyển dời theo hai người đang đánh nhau hăng say giữa không trung, sắc mặt nghiêm lại nói không nên ngờ võ công của Hữu tướng đại nhân tốt như vậy, có thể đánh với chủ tử một hồi mà vẫn không phân cao thấp, đây là quái vật từ đâu tới vậy? Có một đại cữu ca như vậy, chủ tử muốn cưới Vương phi vào cửa coi bộ cũng không dễ a. Haizz, tới bao giờ bọn họ mới được ôm tiểu chủ tử đỏ hỏn chào đời đây?Sắc mặt Ảnh Cửu trầm nghiêm, con ngươi linh lợi xoay chuyển, lúc này gương mặt thì như một con búp bê tinh khiết, nhưng nội tâm lại âm u nghĩ ngợi, ngay cả Thẩm Nghiên Tịch từ trong tiềm thức cũng nhận thấy nguy hiểm, vẻ mặt ngạc nhiên có chút đề sao mà đằng lưng mình cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn vậy?Nàng hồ nghi nhìn Ảnh Cửu đang nghiêm mặt xem hai vị đại gia đánh nhau, lại nhìn chu vi xung quanh không có gì khác thường, nên không tiếp tục để ý nữa, bừng bừng hứng khởi xem hai người tiếp tục đánh sự là… sao một chút cũng không cảm thấy bản thân là đầu sỏ gây nên chuyện này?!Không biết Ảnh Cửu đang có những suy nghĩ âm hiểm gì trong lòng, đột nhiên hắn cẩn trọng tiến tới trước mặt nàng, trưng ra một khuôn mặt em bé đáng yêu, đôi mắt long lanh ngập nước, nhìn sao vẫn thấy sáng sủa và sạch sẽ vô cùng, “Vương phi thật sự là muội muội đã thất lạc nhiều năm của Hữu tướng đại nhân sao?”Chậc, nhìn bộ dáng ngây thơ trong sáng của tiểu tử này, thật khiến nàng ngứa ngáy muốn tận tay bóp nát khuôn mặt trắng hỏn đó!Thấy hình dáng hắn thập thò trắng mịn của hắn, thần sắc ra chiều đang suy nghĩ gì đó, sau đó gật gật đầu “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn đúng là người đó.”“Vậy…” Đôi ngươi hắn lại xoay vòng, có chút rối rắm, lại có chút chần chờ, “Vậy hôn sự của chủ tử và người…”Hôn sự á!Nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời cao vút, thật ra nếu thật lòng mà nói, chính nàng cũng có chút mơ hồ, cũng không rõ rốt cục bản thân có muốn gả hay không.“Thật ra ta vẫn còn nhỏ, thật sự cũng không muốn mất tự do sớm như vậy.”Trong lòng Ảnh Cửu gõ mạnh hai tiếng, tiểu tâm can mới vừa bình lặng trong nháy mắt lại hưng phấn’ cuộn ngay sau đó, hắn lại nghe nàng lẩm bẩm nói “Nhưng dù muốn hay không, sớm muộn cũng phải lập gia đình, nếu về sau phải tùy tiện gã cho một nam nhân mà mình không quen biết thì chi bằng bây giờ gả cho Quân Thương cũng được.”Ảnh Cửu sững sờ, gật đầu liên tục, thật sự muốn hô to Vương phi quá anh minh rồi.’Chủ tử ta tuy hơi lạnh lùng một chút, khó chịu một chút, cũng có chút không hiểu phong tình nhưng tấm lòng của ngài đối với Vương phi phải nói là nhật nguyệt sáng soi, nếu Vương phi không gả cho chủ tử chẳng phải cả đời chủ tử phải chịu cô độc? Vậy tâm niệm được ẵm bồng tiễu chủ tử của họ phải làm sao đây?Thẩm Nghiên Tịch liếc Ảnh Cửu một cái, cảm thấy tiểu tử này có phải bị kích động thái quá không? Chẳng lẽ hắn dám nuôi ý đồ xấu?Chính đang nghĩ như vậy, đột nhiên có một tiếng đỗ vỡ khổ lồ vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ của nàng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy mấy chục mét phía xa dâng lên tầng tầng bụi mù, mà không thấy bóng dáng của Quân Thương và Sở Ly ở đâu, cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nàng băn khoăn về hôn sự của mình với Quân Thương đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay đã được định trước sẽ là một ngày cực kỳ náo nhiệt, mỗi một đại sự đều khiến cho dân chúng chốn kinh thành phải kích Tĩnh Bình Hầu sau chuyện của Tứ tiểu thư, thân là tỷ tỷ song sinh Tam tiểu thư cũng thông gian bị bắt tại trận, đây đúng là… chuyện lạ kích động nhất từ trước đến giờ nghe được sao?Đương lúc dân chúng còn đang say sưa bàn luận gièm pha phủ Tĩnh Bình Hầu, cửa lớn phủ Kỳ vương đột nhiên mở to, sính lễ được buộc tết trù hoa đỏ thẫm nối đuôi từ trong vương phủ ra ngoài, tầng tầng lớp lớp ước chừng hơn hai mươi món, do đích thân Thất điện hạ áp tải đến phủ Tể tướng lập sính’.Đúng vậy, do chính Thất điện hạ tự mình đến phủ Tể tướng… lập sính’!Một đoàn nghi thức thật dài trải qua phố huyền vũ, đi đến đâu đều gây ra tiếng ồn náo nhiệt, ngoài các loại lăng la tơ lụa, vàng bạc châu ngọc trang sức, kỳ trân dị bảo xếp dài cả một dãy đường. Đúng là có thể ánh mù người đi đường, mơ màng nhìn theo mớ sính lễ hào hoa được cất trong hòm xiểng.“Trời ơi! Xem ra Thất điện hạ thật lòng muốn kết hôn với Nhị tiểu thư phủ Tể tướng đây, còn khuất tôn giáng quý đích thân đến phủ lập sính’, tại sao có thể như vậy chứ?”Hai bên phố, ánh mắt các cô nương dõi theo xe ngựa của Thất điện hạ, thật sự không dám tin vào sự việc trước mắt, tay khẽ nâng tim, u oán đến đau cạnh cũng không biết là tiểu thư nhà ai, ánh mắt thẳng tắp nhìn theo mới sính lễ được nâng lên, vừa ao ước, lại ganh ghét và oán hận.“Không ngờ Thất điện hạ lại coi trọng Thẩm Nhị tiểu thư như vậy, đúng là không tin được mà! Mấy ngày trước rõ ràng còn nghe người ta nói, Thẩm Nhị tiểu thư trên đường hồi kinh bị trọng thương, Thất điện hạ căn bản cũng không quan tâm, ngay cả phái người đến phủ Tể tướng hỏi thăm một tiếng cũng không có!”“Đúng là có chuyện như vậy a, trước đây còn không một chút động tĩnh! Ai cũng nói Thẩm Nhị tiểu thư không tài không mạo, mặc dù là đích nữ của phủ Tể tướng nhưng trưởng thành trong chốn sơn dã, căn bản không hiểu tri thức lễ nghĩa, lời nói và việc làm không biết chừng mực, hơn nữa sức khỏe còn không tốt, chả khác gì một con ma ốm. Dù gì đi nữa Thất điện hạ không giống sẽ nguyện ý cưới một Vương phi như vậy về phủ đâu!”Ai cũng không cho rằng Thất điện hạ sẽ cam nguyện cưới một Vương phi như vậy, nhưng khi giương mắt nhìn từng hàng sính lễ phong phú cực kỳ kia đi về phủ Tể tướng, còn do đích thân Thất điện hạ đích thân đăng môn, đâu có giống không vừa ý với Vương phi được chọn này chứ?Thẩm Nhị tiểu thư ốm yếu đó sao lại tốt số như vậy nhỉ?Trà lâu ở phố bên vốn còn đang hóng tình hình của phủ Tĩnh Bình Hầu, bây giờ nghe bên ngoài truyền đến những tiếng than vãn ai oán có, hâm mộ có, ghen tị cũng không thiếu, ai nấy đều không tin vào tai mình, sinh sinh muốn nuốt trọn một ngụm máu!Hoa Hoa ở bên cạnh nắm chặt đấp tay, nổi giận đùng đùng quát “Thật quá đáng! Sao bọn họ dám nói tiểu thư như vậy chứ, đúng là khinh người quá đáng mà! Chẳng qua chỉ là một gã Vương gia thối mua danh chuộc tiếng mà thôi, căn bản đâu có xứng với tiểu thư hào hoa phong nhã, tuyệt thế quốc sắc thiên hương, thông minh tuyệt đỉnh có một không hai của nhà ta. Dựa vào cái gì mà bị bọn họ xoay ngược trắng đen để chửi bới và phỉ báng chứ? Hương tỷ tỷ đừng cản ta, ta phải ra đánh bọn họ một phen, đỡ phải bọn họ không biết tại sao cánh hoa lại màu đỏ như vậy!”Hào hoa phong nhã, tuyệt thế quốc sắc thiên hương, thông minh tuyệt đỉnh có một không hai là đang nói nàng sao?Chiếc miệng bé nhỏ của tiểu cô nương Hoa Hoa ngày càng biết nói ngọt rồi!Thẩm Nghiên Tịch có chút tự kỷ tự sờ sờ mặt mình, âm thầm gật đầu, cảm thấy Hoa Hoa nói không sai, cũng không thể cho là cô ta nịnh hót mình Hương nhiều năm đi theo tự biết ăn ý, chưa nói đã hiểu, nhìn cử chỉ và vẻ mặt này của chủ tử cũng biết nàng đang nghĩ gì, Hương Hương lén quay mặt đi, tay nhẹ vỗ vỗ ngực nói với Hoa Hoa “Tiểu thư còn chưa lên tiếng, muội gấp cái gì? Nếu muội tự dưng lao ra đánh người sẽ chuốc thêm phiền toái cho tiểu thư thì có. Đến lúc đó còn phải tiểu thư ra dọn dẹp giúp muội!”Sao nàng lại để cho nha đầu này đến hầu hạ cạnh chủ tử chứ? Hai tháng trước chủ tử vừa ra giang hồ gieo họa, không ngờ nhanh như vậy đã phải trở lại, còn vừa vặn đụng phải chuyện ràng thấy được sự ghét bỏ trên mặt Hương tỷ tỷ, Hoa Hoa lại càng bị kích thích, yên lặng ngồi xổm xuống một góc đường vẽ vòng Nghiên Tịch vừa hoàn hồn sau một hồi cảm thán với sự xinh đẹp của mình, lỗ tai lập tức nhận được không ít lời nghị luận của mọi người, sắc mặt lập tức tối sầm lại, trừng mắt nhìn qua xe ngựa nghi thức của Kỳ vương phủ, đột nhiên đứng dậy, xoay người nhìn về phía cánh cổng lớn mình vừa bước ra ngoài.“Chủ tử, tiếp theo người muốn đi đâu đây?”“Trở về phủ Tể tướng!”Nàng vẫn phải về xem một chút, xem tên hỗn đản Quân Thương kia mang sính lễ gì đến!Về sau những thứ đó sẽ là của nàng, tuyệt đối không thể bị người của Thẩm gia ăn chặn nàng biết, tuy Thẩm gia có được một gia chủ Tả tướng đại nhân trấn áp, nhưng của cải không nhiều, dù sao năm đó cũng chỉ là một tiểu lại, nhờ cưới được thiên kim nhà Hầu phủ, tuy Thẩm phu nhân mang đến không ít của hồi môn nhưng nào có được vào túi Thẩm gia đâu. Hơn mười năm kinh trải, miệng cần nuôi trong phủ cũng không ít, tổn hao cũng không nhỏ, của cải còn sót lại e còn ít hơn sính lễ riêng của Thẩm phu nhân lễ do Quân Thương mang đến có hơn một trăm hai mươi món, của hồi môn ngày sau Thẩm gia đưa ra được tuyệt đối không thể ít hơn, nếu không nhất định sẽ bị nhấn chìm trong nước bọt của dân như hôm nay, những gì phủ Kỳ vương đưa đến đích thực là tinh thẩm, khó tránh khỏi sẽ chuốc lấy những người ngấp nghé xơ múi, tới lúc đó, đến tay nàng sẽ chỉ là những món đồ giả, sao nàng có thể để bản thân chịu thiệt thòi như vậy?Cho nên, cho dù sính lễ này không đến tay mình, nhưng nàng nhất định phải biết rõ chúng có giá trị bao có thể không cần của hồi môn của Thẩm gia, nhưng những thứ vốn thuộc về mình, nàng cũng không chịu trao vào tay người chính là tiền bán thân của nàng mà!Thẩm Nghiên Tịch nổi giận đùng đùng ra khỏi trà lâu trở về phủ Tể tướng, cách vách phòng nàng ngồi, gã hầu cận mặc áo trắng đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ, nói “Đây không phải là Thẩm Nhị tiểu thư sao? Nghe nói sức khỏe nàng vốn không tốt, chỉ biết nghỉ dưỡng ở hậu viện phủ Tể tướng, sao bây giờ lại xuất hiện trên phố chứ? Hơn nữa nhìn bộ dạng thướt tha lướt đi như gió thoảng này nào có giống người bệnh đâu!”Hôm nay ra cửa nàng cũng không muốn dịch dung, dù sao trong kinh thành này cũng không bao nhiêu người biết được mặt của Thẩm Nhị tiểu thư, lại không ngờ trùng hợp gặp được một người… biết mặt nàng. Uầy da!!Phát giác ra có chút khác thường, nàng ngẩng đầu nhìn lên trà lâu, thấy cửa sổ hé mở nhưng nơi đó trống nhướng mày, lại nhìn qua cửa sổ một lần nữa sau đó nhanh chân rời rạp, gã người hầu mặc đồ trắng thở dài một hơi, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nói “Làm ta sợ muốn chết, thiếu chút nữa là bị phát hiện rồi.”Quay đầu nhìn sang bên cạnh đã thấy vẻ mặt chủ tử nhà mình đang ngẩn ra, ánh mắt tà mị phát sáng hễ chớp mắt cơ hồ có thể làm mù mắt khỏi có chút lo lắng, hắn đưa tay quơ quơ trước mặt chủ tử mình, đôi mắt trông mong đầy hưng phấn hỏi “Đại nhân, người làm sao vậy? Sao đột nhiên ngồi sững ra như thế?”Pực’ một tiếng, hắn bị đẩy ra ngay, chủ tử nhà hắn mỉm cười tủm tỉm âm trầm nhìn hắn, nói “Tiểu Xuân nhi, ngươi lại ngứa da ngứa thịt sao?”Trong gian phòng đã bao trọng này, người ngồi ngay đó chính là Hữu tể tướng đại nhân, Sở Ly!Khóe miệng Xuân nhi vểnh lên, lòng tức giận mắc thầm, Có ngươi mới là Tiểu Xuân nhi’, vẻ mặt lại yên lặng ngồm xổm xuống uống tướng lành lạnh lườm cậu tiểu nô học mãi cũng không ngoan, cả ngày chỉ biết nhảy đáp ba chuyện không đầu không đuôi, sau đó mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nghiên Tịch vừa mất dạng, mi mày khẽ nhíu quay đầu nhìn qua đã cảm thấy một trận gió lạnh khiếp người, cảm giác này vì sao như đã từng gặp qua? Có phải đã gặp người này ở đâu rồi chăng?Hắn phủ môi tĩnh tư, khóe mắt lộ ra chút sâu tiểu thư phủ Tể tướng này quả có duyên, hôm qua trong ngự hoa viên đã nhìn hắn bằng một ánh mắt kim quang lấp lánh làm hắn muốn rợn cả tóc gáy, còn có loại khí thế lạnh thấu xương khi nãy… Đây chính là Thẩm Nhị tiểu thư vô dụng vô dùng trong lời đồn sao?Thẩm Nghiên Tịch cũng không biết là bởi vì nàng nhất thời lười biếng mà tự đưa đầu mình đến một con soi già hung ác, cũng vì vậy mà cuộc đời của nàng cũng sẽ theo đó bị biến hóa nghiêng trời lệch nhiên, hiện giờ cái gì nàng cũng không biết, cơ hồ tất cả sự chú ý của nàng đều đặt cả vào mớ sính lễ do Kỳ vương phủ mang đến, dẫn theo Hương Hương và Hoa Hoa nhanh chóng đi về phủ Tể cách phủ Tể tướng không bao xa, cả đám đều nghe được chút tiếng động náo nhiệt, Thẩm Nghiên Tịch vốn dĩ không thấy được cổng chính có cảnh tượng gì, bởi vì nàng từ tiểu viện sau nhà leo tường mà vào, cũng giống như vừa rồi trốn ra ngoài vậy.“Tiểu thư, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”Phủ Kỳ vương đến lập sính’, theo như lời dạm hỏi là hỏi cưới tiểu thư nhưng tất cả hạng mục công việc đều giao cho trưởng bối ra mặt lo, thân là tiểu thư khuê các phải biết thận trọng, không thể mất trật tự chạy ra ngoài dò xem sính lễ của bản thân Nghiên Tịch nhìn ra ngoài tiền viện có chút suy tư, trong lòng không ngừng oán giận tên hỗn đản Quân Thương lắm chuyện giỏi bày trò này!Hắn cho rằng cứ tùy tùy tiện tiện mang chút ít sính lễ đến thì nàng sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Nàng cũng không cần phải lo lắng sẽ bị người trong Thẩm gia bớt xén lắm, dù sao đích tiểu thư của phủ Tể tướng xuất giá, còn là gả đi làm Vương phi người ta, của hồi môn mang theo thể nào cũng không thể quá ít, cho dù là thân gái đi làm dâu nhà người nhưng cũng không thể thật sự quá kém, nói như nào cũng phải ngang hàng với sính lễ do nhà trai mang Quân Thương hỗn đản rõ lắm chuyện mà!Suy nghĩ này của nàng mà bị người ngoài biết được nhất định sẽ không ngừng hợp nhau chỉ trích, tức giận mắng nàng đã được lợi mà còn khoe mẽ, sống trong nhung lụa mà không tự biết phúc Hương đã êm thắm chuồn ra phía trước thăm dò tình huống, hết thảy đều muốn chờ nàng ta quay về mới tính toán sau. Có điều, Thẩm Nghiên Tịch cũng không ngờ, lúc quay trở lại Hương Hương không mang theo tin tức nghe ngóng ngoài tiền viện, mà là một số người mà vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây!“Tham kiến Vương phi!”Hai người giả trang hắc y thị vệ cung kính hành lễ với nàng, còn Hương Hương vốn dẫn họ tới đây lại đứng bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá một chút, vẻ mặt cổ quái muốn nói gì đó nhưng lại đây nàng đã có dịp được thấy vị Thất điện hạ trong truyền thuyết kia, lại như nào cũng không ngờ được thì ra là người đã từng gặp trong phòng chủ tử, thì ra là người quen!Chuyện này không lẽ chủ tử đã biết từ trước? Nhưng nếu biết rõ, sao tối qua chủ tử còn nói những lời như vậy? Báo hại nàng và Hoa Hoa còn đang lo lắng không biết gã Thất điện hạ đó thế nào, có xứng đôi với chủ tử nàng hay không, có đáng để mình hao tâm tổn sức hay mặt Hương Hương đầy u oán, Thẩm Nghiên Tịch ngay cả khóe mắt cũng không thèm quét qua người nàng, chỉ chăm chăm nhìn hai người đang khom người hành lễ trước mặt mình, thật ra đều là người quen cả, là Ảnh Tam và Ảnh nhướng mày, hàng lông mi ngưng lại, lạnh lùng cực điểm nói “Đây không phải là người hùng bên cạnh Thất điện hạ sao? Sao hôm nay hạ giá đến hậu viện nhỏ bé của phủ Tể tướng này? Liệu có gì cần tiểu nữ cống hiến sức lực đây?”Nghe những lời này… có phải rất kỳ quái hay không?Hai người thấy Vương phi nói như vậy, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, kiềm không được thầm kêu khổ trong không phải bọn họ cố ý giấu giếm thân phận với Vương phi mà, không phải là… bản thân Vương phi cũng có hỏi đâu! Nói sao đi nữa, chuyện như vậy sao đến lượt bọn họ tự làm chủ? Đây đều là ý của chủ tử nhà họ, sao bây giờ nỡ trút mọi tội lỗi và oán hận lên đầu bọn họ chứ?Vương phi a… chúng ta chỉ là phận tôm tép nhỏ bé mà thôi. Thật mà!Ảnh Cửu nước mắt lưng tròng nhìn nàng, vẻ mặt ngây thơ đến vô tội vạ, phối hợp với gương mặt em bé búng ra sữa kia… quả là cực phải chính trực a… thật khiến người ta muốn lập tức kéo ra chà đạp vài phát!Ảnh Tam đứng bên cạnh, không khỏi khinh bỉ trong tử này… không biết thế nào, mà gần đây hầu như càng lúc càng không biết tiết tháo, rõ là không biết xấu hổ khi khinh bỉ đồng liêu, hắn cũng ngẩng đầu, ánh mắt đầy trông mong nhìn Vương phi, cũng từ trong lồng ngực lấy ra một tệp giấy đỏ thẫm, hai tay nâng lên cao quá đầu, cung kính trình đến trước mặt nàng, nói “Bẩm Vương phi, đây là danh mục quà tặng do chủ tử đích thân dặn dò chúng thuộc hạ đưa tới, thỉnh Vương phi xem qua! Nếu có gì còn thiếu hoặc cần thêm, thỉnh cứ việc dặn dò chúng tiểu nhân đi làm.”Mới đầu còn xưng thuộc hạ’, sau đó lập tức đổi giọng thành chủ nhân’ rồi, chẳng lẽ cho rằng hắn chỉ cần nịnh nọt như vậy thì nàng sẽ dễ dàng bỏ qua tội giấu giếm sao?Thẩm Nghiên Tịch liếc hắn một cái, rồi nhìn qua tệp sổ đỏ thẫm một lúc lâu sau mới duỗi hai ngón tay kéo về.“Đây là cái gì?”Thật ra trong lòng nàng đã sớm suy đoán, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tin, dù sao chuyện này cũng quá mức không hợp lý a! Thứ nhất là thân phận của hai bên cũng không phải bình thường dân chúng, Quân Thương hành động như vậy không chừng ngày mai sẽ bị bọn Ngự sử công kích, bằng không vừa rồi nàng cũng đâu cần phải đau đầu tính kế nghĩ cách!Thấy sắc mặt Vương phi hòa hoãn trở lại, nội tâm của Ảnh Tam nhảy lên vui sướng, cung kính hồi bẩm “Đây là sính lễ của chủ tử nhà ta, danh mục các món lễ vật đều được biên cả vào đây, thỉnh Vương phi xem qua.”“Ừm.. cái này rất không hợp quy củ à nha?”“Thỉnh Vương phi yên tâm, chủ tử có dặn, cô dâu mà chủ tử muốn đón về chính là Vương phi người, sinh lễ hiển nhiên cũng chỉ giao cho Vương phi đích thân bảo quản, tất cả lễ vật ở đây đều do chủ tử cẩn thận lựa chọn, nào có thể tùy ý rơi vào tay người khác được?”Tay đang cầm danh mục lễ vật hơi ngưng lại, nàng kinh ngạc nhướn này… không lẽ muốn nói người hắn muốn cưới chính là Thẩm Nghiên Tịch nàng, không phải là Nhị tiểu thư của Thẩm gia. Từ đầu chí cuối hắn chỉ nhận mỗi nàng là Vương phi, cũng không nhận mớ thân thích dây tơ rễ má của Thẩm gia sao?Có thật là hắn nghĩ như vậy không?Khóe miệng nàng giật giật, nghĩ đến đây cũng đủ biết ngày mai triều đình nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, đến cả nàng cũng vô tình bị tên hỗn đản kia xiên que lăn đi lộn lại trên lửa đỏ!Nhưng khi danh mục được mở ra, chứng kiến một chuỗi dài các món quà, ánh mắt nàng sáng lóe như ánh đèn pha, đột nhiên cảm giác được cho dù bị xiên nướng gì đó cũng không quan trọng lắm. Dù sao, nàng vốn không thân thiết gì với Thẩm gia này, về sau cũng không nguyện ý có quá nhiều dây dưa với bọn là một mẫu điển hình cần tiền không cần mạng đây mà!Nàng tiện tay thu vào danh mục lễ vật, sắc mặt cũng tốt lên không ít, vẻ mặt ngậm cười, thần thái dịu dàng, cử chỉ đoan trang, rất mực dịu dàng thận trọng mang theo chút thẹn thùng e ngại nói “Nếu như thế, tạm thời ta đành nhận vậy, cũng thỉnh hai vị thay ta chuyển đạt lời biết ơn đến Vương gia. Vương gia có lòng như vậy, thật khiến Nghiên Tịch thụ sủng nhược kinh.”Ực, quá mức dịu dàng, quá mức thục nữ rồi, quả thực không khác gì thục nữ khuê các đoan trang xuất thân từ danh môn đệ nhất vậy!Mặc dù trông nàng đích xác là danh môn khuê tú thật, nhưng mà cảm giác mang lại cho người ta cứ giống như một cơn gió rét lạnh cuối đông vậy nè?Ảnh Tam và Ảnh Cửu cùng giật nảy mình, vội vàng nói “Vương phi khách khí rồi, thật khiến chúng tiểu nhân hoảng sợ.”Không phải là hoảng sợ, mà là quá mức hoảng sợ luôn mới đúng!Hoa Hoa đứng bên che miệng cười khẽ, Hương Hương trừng mắt cô nha đầu không biết chút quy củ này một cái, nhưng chính nàng cũng nhịn không được muốn phì cười, song giữa hai hàng lông mày lộ ra chút lo ngờ nam tử hôm đó chính lại đại danh đỉnh đỉnh Thất điện hạ, hiển nhiên từ sớm đã quen biết chủ tử rồi, nhưng đến tột cùng không biết chủ tử đang nghĩ gì nữa? Có thật là cam tâm gả đến phủ Kỳ vương hay là bị bức ép, bất đắc dĩ không thể không gả?Hai người dâng danh mục xong nhanh chóng lui xuống, không lâu sau lập tức chỉ huy đoàn người trực tiếp đem toàn bộ sính lễ vào phủ Tể tướng rồi mang thẳng đến Phù Hương tầng lớp lớp đội ngũ, từ phục trang đẹp đẽ đến từng món trân phẩm, rực rỡ lăng la tơ lụa, nguyên một đám người rinh theo mớ hòm xiêng nặng nề hoa lệ đi vào khiến cho người người trong phủ Tể tướng đều kinh ngạc không khép miệng lại được, cơ hồ tất cả lễ vật có thể chất đầy cả Phù Hương mắt của Thẩm Nghiên Tịch từ đầu đến cuối đều long lanh sáng ngời, đột nhiên nghĩ đến nếu một ngày phải từ hôn, các món sính lễ đều phải trả lại cho Quân Thương, tâm tư nàng đau đớn khôn xiết, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngồi xổm nhìn mớ mỹ kim chất đầy đất không ngừng chau lại xót ra, dường như lấy hắn cũng không tệ lắm, gương mặt tuấn tú, vóc người lịch lãm, võ công cao cường, ngoài ra còn có địa vị của bậc Vương gia quyền quý, tuy nói tính cách hắn có chút lạnh lùng, nhạt nhẽo một ít, cũng không có nhân tính lắm, cũng có chút bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng đối với nàng tựa hồ cũng không phải rất xoay người ngồi xổm chỉnh chu lại mớ vàng thỏi trong rương, mặt mũi như được ánh hoàng kim phủ đầy, nàng cắn chặt răng, tên hỗn đản Quân Thương này đúng là rất hiểu sở thích của nàng!Xoay người, nàng lại tiến gần một chiếc gương báu khác, trong đó chất đầy những món trân châu bảo thạch thuộc hàng cực phẩm, hào quang lóe ra cực sáng đến mê ly, quả là thứ hợp kim sáng lóe đủ để làm mù mắt nàng rồi!Người khác tặng châu báu đều là một hộc một hộc, không thì là đặt trên một cái khay, không thì tìm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo mà đựng vào, còn châu báu mà hắn đưa tới đều dùng từng cái rương lớn để đong, hơn nữa, viên viên đều là cực phẩm trong cực phẩm, phảng phất những thứ này không phải trân châu bảo thạch mà chỉ là những hạt đậu xanh không đáng giá nhà tuyệt đối là một sự quyến rũ lộ liễu, dụ người phạm tội!Đưa đến từng rương từng rương trân châu bảo thạch, hoàng kim bạc trắng to đùng như vậy, rất hào phóng cũng vô cùng tục khí, nhưng quan trọng… nàng chính là thích như vậy đấy!Nàng nuốt từng ngụm nước bọt một, lại chuyển hướng nhìn qua mới phỉ thúy chạm ngọc cao tầm nửa người nàng, kìa san hô đỏ tươi như máu lấy từ biển sâu, ngọc như ý, ngọc phật thủ, ngọc bội, ngọc linh lung, từng món ngọc sức chỉnh tề sắp đầy một cái rương, lại thêm các loại châu ngọc, bảo thạch, vàng bạc, trầm cài, vòng tay tinh xảo vô cùng, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ khiến cho nữ tử khắp thiên hạ này tranh đến lỗ đầu, nhưng bây giờ ở trước mặt nàng lại chỉnh tề có một, hai, ba... tất thảy hai mươi tám bộ, hơn nữa còn có rất nhiều vòng tay bằng vàng bằng ngọc, dây chuyền trân châu dài thẳng nó chứ, phủ Kỳ vương này giàu quá đi!Nàng đưa ta gãi gãi gò má, nghiêng đầu nhìn mớ lăng la tơ lụa chất đống đàng mớ vân trù mỏng như cánh ve, trơn thuận như mây trôi nước chảy… còn đây chính là một khúc diều hâu bà gấm thêu hoa tinh xảo có đường thêu chìm uốn lượn thật đẹp, theo gió thổi tựa như nước chuyển, mây khói tung tăng, ba năm không ngừng nghỉ mới có thể thêu được đúng một khúc, vạn kim khó mắt của nàng tập trung cả vào tấm gấm này, thần trí ngẩn ngơ, cơ hồ cho rằng nàng đang bị ảo giác hoặc đã nhìn nhầm hàng nhàng hít sâu một hơi, ánh mắt nàng liên tục sáng lên, vô thức xoay người đi tới trước một khúc vả trắng bóc thuần khiết trước lễ dạm hỏi, vốn không nên tặng sính vật màu trắng thuần, nhưng mà…Nàng đưa tay chạm nhẹ, xúc tua thuận trơn cơ hồ không thể nắm chắc trong tay, cảm giác ôn nhuận, phảng phất đang đưa tay nắm bắt một vầng mây ấm, nhàn nhạt như có sương mù lượn lờ trước mặt, không phải gấm, cũng không phải trù, không phải lụa là… đích thị được làm từ thiên tàm tơ vương lấy trên đỉnh tuyết sơn, dung hòa với thạch tinh túy có tuổi thọ trên một ngàn năm lấy sí nhiệt hỏa sơn, nhờ bí pháp đan luyện tinh tế phức tạp mà chính là… thứ gì đó trong truyền thuyết nàng có nghe a… gì mà đủ cương ngạnh, thủy hỏa bất xâm, thậm chí nghe nói bách độc bất mệnh danh là… vân bạch!Nghe nói, phẩm vân bạch này không chỉ chất liệu có một không hai, cách đan lại vô cùng phức tạp, một người làm lụng cả năm không ngừng nghỉ, một năm cùng lắm chỉ đan được một đoạn vải tầm ba thước, dài ba tấc, một khúc này cần phải tiêu tốt ít nhất toàn bộ mười lăm năm thời gian mới có được, thậm chí là… một chức nữ danh tiếng cả đời cùng lắm chỉ có thể đan ra được một khúc vải vân bạch này mà từng nghe nói trong truyền thuyết, vân bạch chưa từng xuất hiện ở bất cứ đâu, giờ phút này đột nhiên lại ở trước mặt nàng, cho dù nhìn rất không bắt mắt, lại không lấp lánh tỏa sáng, nhưng trong mắt nàng vẫn vô cùng chói mắt, nhìn nó mà có chút miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng, đưa tay vuốt ngực một cái, liên tục trấn an trái tim nhỏ bé đầy kích động, một lần nữa làm quen với quyền thế của phủ Kỳ vương nam nhân vừa có tài lại có mạo, quyền thế ngất trời như vậy lại muốn cưới nàng? Rốt cục nàng nên gả hay không gả đây? Nếu như đào hôn… liệu sinh mạng nhỏ bé của nàng có bị uy hiếp không?Nàng chỉ biết mơ màng trong mớ vàng bạc trân bảo, lụa là gấp vóc, đôi lông mày thanh tú chau lại rất ư buồn rầu, thậm chí không hề phát giác có ba bóng người bên ngoài cửa.“Chủ tử, ngài không vào chào hỏi Vương phi một tiếng sao?”Ảnh Cửu nhìn ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của chủ tử mình, tâm tư nhỏ bé của hắn thoáng nhảy dựng này Ảnh Tam luôn theo sau chủ tử, tập mãi cũng thành thói quen rồi, cho nên giờ phút này chỉ biết toét miệng cười, vẻ mặt bỉ ổi đến cực điểm, lòng cảm thấy hy vọng được ẵm bồng tiểu chử tử đang tăng cao!Nhưng mà chủ tử a… người vừa muốn gặp người ta, nhưng lại chỉ đứng ở ngoài xem thì có ích gì? Vào đi mà, phải cẩn trọng bồi dưỡng tình cảm với Vương phi mới là đạo nam nhi chân chính chứ! Đừng như những tiểu tử mới lần đầu biết yêu nào dù… hình như chủ tử của hắn… đích đích xác xác là mới lần đầu tiên biết thật sự là một bi kịch! Dầu gì cũng đã từng tuổi này, thuộc hạ ta từ tám tuổi đã biết cảm thấy một cô nương gặp được trên đường rất đáng yêu rồi!Có điều, hiện tại dường như có chút không thỏa đáng? Kỳ thật bọn họ cứ ra vẻ đường đường chính chính ra khỏi cổng chính phủ Tể tướng, nhưng lại phải trèo tường leo rào, lén lút vào đây nhìn trộm Vương để cho người ngoài biết được chủ tử không phải chỉ vì di nguyện của Quý phi nương nương, mà thật sự là cảm mến Vương phi, nhất định sẽ mang đến cho Vương phi không ít phiền toái, thậm chí hôn sự này cũng sẽ gặp trắc này, trong Phù Hương viện cũng thuộc dòng lắm thầy nhiều ma’, cho nên Quân Thương cũng không có thật sự tiến vào, chỉ nhìn đống sính lễ được chất đầy viện các, còn nàng thì hết nhảy từ rương này sang chỗ kia, vẻ mặt lúc thì rối rắm, khi thì nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này còn đang trầm tư không biết đang nghĩ ra trò xấu gì. Hắn thật sự cảm thấy rất thỏa mãn, lặng yên không tiếng động rời kể thế nào, cứ cưới nàng về trước rồi tính đến Thẩm gia, hành vi này của Thất điện hạ đã triệt để cạo sạch thể diện của Thẩm gia trên muốn lấy con gái nhà người ta, lại không chút để tâm đến thể diện của nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai, cứ khinh khinh đưa sính lễ vào thẳng Phù Hương viện, rất hiển nhiên là lo lắng Thẩm gia bọn họ sẽ nuốt trọn những món lễ vật, hay tìm cách tráo hàng, gây thiệt cho Vương phi của hành vi này rơi vào trong mắt của người khác lại thành ra do hắn quá kính trọng mẫu phi nên mới long trọng đánh trống khua chiêng đến dạm hỏi, cưới Vương phi do mẫu phi hắn lúc còn sống đã định ra trở về, còn gì mà phủ Tể tướng hay Thẩm gia, thậm chính là phủ Tĩnh Bình Hầu đều không can hệ gì đến hắn, cũng sẽ không vì Vương phi xuất thân từ Thẩm gia mà đối với một nhà Tể tướng có chút kính trọng hay cố gắng lôi cách khác, những gì hắn làm chỉ là vì An Quý phi mà thôi, lễ đã làm đủ, Vương phi này sau khi cưới về có được sủng hạnh hay không còn chưa biết!Sắc mặt của Thẩm tướng gia vẫn luôn bình tĩnh kể từ lúc Quân Thương cho thuộc hạ đem danh mục quà tặng trực tiếp đưa Thẩm Nghiên Tịch xem, mặc dù có chút thở phào nhẹ nhõm với hành động không kiêng không nể ai của Thất điện hạ, nhưng đáy lòng vẫn bừng bừng lửa lòng nhất phải kể đến là lão phu nhân rồi, bà thậm chí còn không có cơ hội liếc mắt nhìn qua danh mục quà tặng, không biết rốt cục sính lễ đó có bao nhiêu nhưng chỉ nhìn bề ngoài đã đủ khiến tâm can bà chập chờn không yên, mắt cũng hoa lên, song nàng có chưa kịp đưa tay ra chạm một cái, trong nháy mắt đã chia nhau quẹo vào khúc quanh, trực tiếp mang thẳng đến Phù Hương viện, hoàn toàn không có duyên với bà. Thử hỏi, bà có thể không đau lòng sao? Có thể không tức giận sao?Thật sự quá đáng quá đi mà! Ngày mai nhất định bà phải tiến cung gặp Thái hậu nương nương, thượng cáo chuyện này mới được!Tuy bà là lão phu nhân của phủ Tể tướng, nhưng Thẩm thị phát đạt cũng chỉ trong vài chục năm nay, của cải cũng không nhiều, bản thân xuất thân cũng không cao, nào có cơ duyên gặp gỡ những món đồ trân quý kia? Vốn cho rằng, như thể nào bà cũng vớt vát được một ít, thuận tiện cho các cháu gái bà hưởng một chút, còn cả rương hoàng kim và bạc trắng, vừa vặn có thể bổ sung cho gia tài trống không của mớ trâu châu ngọc thạch tinh xảo, so với những trân bảo trong phòng bà thấy, những món trang sức đeo tay có giá trị xa xỉ kia còn tốt hơn nhiều, nếu để Huyên Nhi đeo vào nhất định sẽ càng xinh đẹp động lòng người. Bộ trang sức tử ngọc mạ vàng kia cũng rất tốt, giữ lại để cục cưng bé bỏng sau này xuất giá đeo lên người nhất định sẽ vô cùng nở mày nở mặt. Những món khác bà còn có thể chọn ra một ít cho nữ nhi, ngoại tôn, ngoại tôn nữ, các cháu gái ở quý phủ khác, di nương các phòng cũng nên được chia một ít. Vẫn còn dư lại rất nhiều món, hiển nhiêu sẽ được rơi vào tay nhiên, bà cũng không để của hồi môn của Tịch nha đầu bị kém cạnh, nói như nào cũng phải một trăm hai mươi món trở lên. Sính lễ của nơi nào được như Kỳ vương phủ theo từng rương mà tính? Nhà người ta cùng lắm chỉ theo một món một món mà đếm Thất điện hạ mang đến rất nhiều sính lễ mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, tài to khí lớn như vậy, về sau nhất định cũng không rảnh tỉ mỉ đi kiểm tra của hồi môn của Vương phi mình tột cùng còn bao phu nhân vừa nhìn sính lễ của Kỳ vương phủ đã âm thầm tính toán đâu ra đó, lại duy độc tính sót căn bản Thất điện hạ cũng không để cho bà có cơ hội nhúng tay vào, trong nháy mắt tất cả đều được mang thẳng đến Phù Hương viện!
Đánh giá từ 163 lượtTruyện Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương của tác giả Mùa Xuân Của Kẹo Đường kể về nhân vật chính là một vị vương phi xinh đẹp, được hoàng thượng cưng chiều hết lòng. Nhưng cũng chính vì thế mà nàng ỷ lại từ đó rất nhiều việc khác dẫn đến xung đột nội cạnh đó cũng là một vị vương gia lẫy lừng trớ trêu thay đã không thoát nổi ải mỹ nhân của người đẹp từng chi tiết trên khuôn nữ ngoan ngoãn vươn tay. "Không phải ta có đưa vũ khí cho nàng sao? Vì sao còn dùng tay, còn đau không ?" Hắn giúp nàng xoa xoa bàn tay có chút ửng hồng,mặt trách cứ tình cảnh này, toàn trường kinh ngạc tới mức cằm cũng rớt xuống đất...Câu chuyện thật sự được bắt đầu vô cùng gây cấn!
"Chàng thật sự muốn đi Bắc cương trấn thủ, ngăn cản sự tiến công của quân đội Bắc Dực sao?" "Ừm." Nói không chừng sẽ một đi không trở lại nữa. "Hoàng đế này sao có thể mặt dày vô sỉ đến vậy? Đã phá hỏng nhân duyên của chàng, đảo mắt lại muốn chàng thay hắn đi trấn thủ giang sơn, vậy mà cũng yên tâm được sao! Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không hoài nghi thân phận thật sự của chàng đã bị bại lộ?" "Bức họa đó ta đã nhìn hơn mười năm nay, ông ta cũng không biết rằng từ sớm ta đã biết bản thân không phải nhi tử của ông." Quan trọng nhất là, trước mắt duy chỉ có mỗi hắn huy động được ba mươi vạn tướng sĩ ở Bắc cương mà thôi, cho nên không thể không nhờ hắn đi, chỉ là đoàn người đi theo còn có rất nhiều thân tín của Đông Lâm, đến lúc đó... Về những chuyện này cũng không nên nói quá rõ với Nguyệt Nhi, đỡ nàng lo lắng. Sở Nguyệt im lặng thật lâu nhưng chỉ thấy được mâu quang trầm tĩnh của hắn, hoàn toàn không thấy chút chột dạ, khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm trực tiếp phất tay tiễn hắn rời đi. Nàng liền xoay người trở lại kinh thành. "Ồ, Sở tiểu thư đây mới vừa tiễn Thất đệ trở về đó sao?" Sở Nguyệt mới bước qua cửa thành đã nghe thấy giọng nói mang theo chút trêu chọc, trong trêu chọc lại mang theo chút hài hước, trùng hợp như một chuyện thường ngày. Nàng xốc mành xe, nghiêng đầu nhìn qua liền thấy Thái tử điện hạ đang bị vây quanh giữa một đoàn người, cả khuôn mặt tươi cười, hằn rõ dòng chữ 'không biết tuân thủ nữ tắc, đồ vô liêm sĩ'. Chẳng phải không đúng sao, rõ ràng là không tuân thủ nữ tắc, vô liêm sỉ đó sao! Hoàng thượng cũng đã thu hồi hôn ước của nàng với Quân Thương, nếu là một cô nương biết thủ lễ nên rời xa hắn, tốt nhất cả đời cũng không nên qua lại với nhau, sao có thể không làm lơ thánh ý tiếp tục dính cùng nhau? Hôm nay lại đích thân rời thành đưa tiễn tình lang đúng là không biết liêm sỉ! Sở Nguyệt thật lòng muốn trợn trắng mắt nhìn đám người đó, sắc mặt không được tốt, giọng nói hoàn toàn một chút dịu dàng cũng không có a, "Hôm nay Thất điện hạ ra Bắc cương thủ vệ, thái tử điện hạ ngài đây cố ý đến đưa tiễn sao? Thật đúng là huynh đệ tình thâm, khiến người ta cảm động." Sắc mặt của Thái tử điện hạ tối thui, nụ cười sáng ngời khi nãy cũng không thấy rồi. Sở Nguyệt mới lười lãng phí thời gian với hắn, nói xong câu này liền cười lạnh hạ rèm xe, phu xe có nhãn lực rất tốt, hiểu ý nhanh cho xua ngựa khởi hành, bên trong còn có thêm vài tiếng hừ khinh thường đến cực đỉnh truyền ra, vang thẳng đến tai đám người Thái tử. "Thực là... tự cho mình là cái gì chứ?" Thái tử nổi giận, cả khuôn mặt nhăn lại muốn nhảy dựng lên đuổi theo xe ngựa, bất chợt có một cảm giác hàn lạnh truyền từ đỉnh đầu. Cả người run rẩy, có dự cảm chẳng lành, quay đầu nhìn lên lập tức thấy trên trà lâu cách chỗ này không xa, Sở Ly đang thong thả nhấp môi, một đôi mắt u ám như ma quỷ đang chĩa thẳng vào hắn.
độc phi của vương gia yêu nghiệt