️ Đọc truyện tranh Vợ Tôi Là Quỷ Vương Tiếng Việt bản dịch Full mới nhất, ảnh đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại DocTruyen3Q Hữu Danh FULL , chương 40 của tác giả Mộc Canh Mộc Canh cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Vợ Tôi Là Paparazzi. 8.5/10. 13.7K. Tác giả: Nguyệt Tình Cao. Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: sakuraky.wordpress.com. Trạng thái: FULL. Năm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc, Diệp Tu cùng Giản Ái vô tình gặp gỡ. Diệp Tu xuất thân giàu có cùng Giản Ái không Truyện Người yêu, fan tình, nhỏ đĩ … cùng là vợ tôi v ề thnóng đẫm nước mắt…. Chị mtại 1 hòm nhỏ dại và nạm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đó là hình họa tôi, tôi lưu giữ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một tấm hình để cài đặt vào ví. Chị chuyển thêm vào cho tôi Khi tuổi già đến, chúng tôi vẫn là hai ông bà lão vui vẻ". Âu Dương Chấn Hoa hạnh phúc đón tuổi mới bên bà xã Chia sẻ về bí quyết giữ gìn hạnh phúc, Âu Dương Chấn Hoa cho hay: "Tôi là người khá nóng nảy, vợ tôi lại nhẹ nhàng, điềm tĩnh. "Cả tôi và vợ luôn coi gia đình là số một. Hương và tôi luôn cố gắng vun vén và làm những điều tốt đẹp nhất cho gia đình. Chúng tôi cũng thường xuyên hâm nóng tình cảm bằng những buổi đi chơi, kỳ nghỉ dưỡng. OWOgg. Giới thiệu Năm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc, Diệp Tu cùng Giản Ái vô tình gặp gỡ. Diệp Tu xuất thân giàu có cùng Giản Ái không thích câu nệ tiểu tiết cũng bởi vậy mà trở thành oan có tình, thϊế͙p͙ lại không có ý, nhưng vì âm mưu của đàn chị Tiếu Viện cùng cô bạn tốt Hân Nhiên của Giản Ái bày ra mà Diệp Tu cùng Giản Ái không đúng lúc không đúng nơi nhảy vào tình một đêm, rồi cũng bởi vậy mà chia theo sự khinh thường đối với Diệp Tu, năm năm sau gia nhập đội paparazzi, Giản Ái lại phải vất vả truy lùng tin tức của Diệp Tu, rồi cũng vì Diệp Tu ham công tiếc việc mà xém chút đẩy Giản Ái rơi vào chỗ chết. Ngay sau đó, Tiếu Viện, vị hôn thê được Thư Mai – mẹ Diệp Tu – tự tay chọn cho Diệp Tu lại hiệp sức với Hân Nhiên thừa cơ hãm người không ngừng đấu đá, Tiếu Viện bởi vì khó giữ được thân phận mà vô cùng tức tối, to gan đi ám sát Diệp Tu, Hân Nhiên biết mọi chuyện nhưng hành động quá chậm chạp, muốn nhận công lao về mình ai ngờ sau đó lại bị Giản Ái lập mưu để Thư Mai xử lý cô những ngày Diệp Tu bị thương, Giản Ái cũng dần dần nảy sinh tình cảm với anh, nhưng Thư Mai vẫn luôn quyết liệt phản đối. Cho dù cô đã được gả vào Diệp gia nhưng làm dâu Diệp gia cũng chẳng dễ dàng, cùng xem Giản Ái làm thế nào để lấy thân phận nàng dâu paparazzi ra đấu một trận lớn với Thư Mai. Giới thiệu Ebook Tác giả Nguyệt Tình Cao Thể loại Ngôn Tình Nguồn Trạng thái FullGiới thiệu truyệnNăm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc, Diệp Tu cùng Giản Ái vô tình gặp gỡ. Diệp Tu xuất thân giàu có cùng Giản Ái không thích câu nệ tiểu tiết cũng bởi vậy mà trở thành oan có tình, thiếp lại không có ý, nhưng vì âm mưu của đàn chị Tiếu Viện cùng cô bạn tốt Hân Nhiên của Giản Ái bày ra mà Diệp Tu cùng Giản Ái không đúng lúc không đúng nơi nhảy vào tình một đêm, rồi cũng bởi vậy mà chia theo sự khinh thường đối với Diệp Tu, năm năm sau gia nhập đội paparazzi, Giản Ái lại phải vất vả truy lùng tin tức của Diệp Tu, rồi cũng vì Diệp Tu ham công tiếc việc mà xém chút đẩy Giản Ái rơi vào chỗ chết. Ngay sau đó, Tiếu Viện, vị hôn thê được Thư Mai – mẹ Diệp Tu – tự tay chọn cho Diệp Tu lại hiệp sức với Hân Nhiên thừa cơ hãm người không ngừng đấu đá, Tiếu Viện bởi vì khó giữ được thân phận mà vô cùng tức tối, to gan đi ám sát Diệp Tu, Hân Nhiên biết mọi chuyện nhưng hành động quá chậm chạp, muốn nhận công lao về mình ai ngờ sau đó lại bị Giản Ái lập mưu để Thư Mai xử lý cô những ngày Diệp Tu bị thương, Giản Ái cũng dần dần nảy sinh tình cảm với anh, nhưng Thư Mai vẫn luôn quyết liệt phản đối. Cho dù cô đã được gả vào Diệp gia nhưng làm dâu Diệp gia cũng chẳng dễ dàng, cùng xem Giản Ái làm thế nào để lấy thân phận nàng dâu paparazzi ra đấu một trận lớn với Thư Ebook Vợ Tôi Là Paparazzi – Nguyệt Tình Cao FullEbook Vợ Tôi Là Paparazzi – Nguyệt Tình Cao – Full Epub – FullEbook Vợ Tôi Là Paparazzi – Nguyệt Tình Cao – Full Pdf – Full Truyện Audio CV Ngôn Tình Ngôn Tình Vợ Tôi Là Paparazzi Tổng đề cử Vợ Tôi Là Paparazzi Đã có 13 người đánh giá / Tổng đề cử Giới thiệu Mục Lục Nghe Audio Kiếm Điểm Giới thiệu Năm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc, Diệp Tu cùng Giản Ái vô tình gặp gỡ. Diệp Tu xuất thân giàu có cùng Giản Ái không thích câu nệ tiểu tiết cũng bởi vậy mà trở thành oan có tình, thϊế͙p͙ lại không có ý, nhưng vì âm mưu của đàn chị Tiếu Viện cùng cô bạn tốt Hân Nhiên của Giản Ái bày ra mà Diệp Tu cùng Giản Ái không đúng lúc không đúng nơi nhảy vào tình một đêm, rồi cũng bởi vậy mà chia theo sự khinh thường đối với Diệp Tu, năm năm sau gia nhập đội paparazzi, Giản Ái lại phải vất vả truy lùng tin tức của Diệp Tu, rồi cũng vì Diệp Tu ham công tiếc việc mà xém chút đẩy Giản Ái rơi vào chỗ chết. Ngay sau đó, Tiếu Viện, vị hôn thê được Thư Mai – mẹ Diệp Tu – tự tay chọn cho Diệp Tu lại hiệp sức với Hân Nhiên thừa cơ hãm người không ngừng đấu đá, Tiếu Viện bởi vì khó giữ được thân phận mà vô cùng tức tối, to gan đi ám sát Diệp Tu, Hân Nhiên biết mọi chuyện nhưng hành động quá chậm chạp, muốn nhận công lao về mình ai ngờ sau đó lại bị Giản Ái lập mưu để Thư Mai xử lý cô những ngày Diệp Tu bị thương, Giản Ái cũng dần dần nảy sinh tình cảm với anh, nhưng Thư Mai vẫn luôn quyết liệt phản đối. Cho dù cô đã được gả vào Diệp gia nhưng làm dâu Diệp gia cũng chẳng dễ dàng, cùng xem Giản Ái làm thế nào để lấy thân phận nàng dâu paparazzi ra đấu một trận lớn với Thư Mai. Bìa NukalyNguồn Tàng thư việnConverter ArmeliaVăn ánDiệp Tu bởi vì bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm mà vô tình gặp Giản một người là con nhà giàu, một người lại không thích quy tắc trói buộc, thế là thành một đôi oan người, một người có tình cảm, một người lại không chút rung động, hai người lại còn đụng phải âm mưu của người khác, xảy ra quan hệ thân mật ngay lúc ấy, khuất mắc không được gỡ bỏ mà càng trầm trọng hơn, chính vì thế mà rời xa nhauMang theo sự khinh thường đối với Diệp Tu, năm năm sau gia nhập đội paparazzi, Giản Ái lại phải vất vả truy lùng tin tức của Diệp Tu, rồi cũng vì Diệp Tu ham công tiếc việc mà xém chút đẩy Giản Ái rơi vào chỗ chết. Ngay sau đó, Tiếu Viện, vị hôn thê được Thư Mai – mẹ Diệp Tu – tự tay chọn cho Diệp Tu lại hiệp sức với Hân Nhiên thừa cơ hãm người không ngừng đấu đá, Tiếu Viện bởi vì khó giữ được thân phận mà vô cùng tức tối, to gan đi ám sát Diệp Tu, Hân Nhiên biết mọi chuyện nhưng hành động quá chậm chạp, muốn nhận công lao về mình ai ngờ sau đó lại bị Giản Ái lập mưu để Thư Mai xử lý cô những ngày Diệp Tu bị thương, Giản Ái cũng dần dần nảy sinh tình cảm với anh, nhưng Thư Mai vẫn luôn quyết liệt phản đối. Cho dù cô đã được gả vào Diệp gia nhưng làm dâu Diệp gia cũng chẳng dễ dàng, cùng xem Giản Ái làm thế nào để lấy thân phận nàng dâu paparazzi ra đấu một trận lớn với Thư Mai. Chương 71 Tác giả Nguyệt Tình Cao Edit Phong Vũ Beta Iris Bà Thư Mai vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, hơi giật mình nhìn con trai đã đi ra khỏi nhà, đi không hề quay đầu, sau khi sực tỉnh, bà mới từ trên ghế nhảy lên, gào thét với cái bóng của con trai “Con đứng lại đó cho mẹ! Thái độ của con là gì đấy hả?” “Con nó đã quyết tâm ra đi rồi thì bà có gọi nó thế nào cũng vô dụng.” Diệp Thắng Kiền hừ một tiếng sau đó nói “Đừng có mà bảo tôi đuổi theo con. Tránh nó lại giận lây cả tôi.” Chất giọng tràn ngập quyền uy của ông từ trên cầu thang vọng xuống “Nhưng mà bà nó này, nếu bà lại làm chuyện con nó ghét thì chẳng những con nó ghét bà mà tôi cũng chẳng nhìn nổi bà, sau này cháu bà cũng sẽ ghét bà.” Bà Thư Mai nghe xong liền bắt đầu thấy chán nản. “Cô.” Lúc này Thư Chí Hoa đứng bên cạnh bà nơm nớp lo sợ hỏi “Sau này con nên làm gì?” Em họ đã hoàn toàn ghét chị ta khiến chị ta vô cùng bất an. “Cái này thì!” Bà Thư Mai lặng im vài giây, càng khiến trái tim Thư Chí Hoa như muốn vọt tới cổ họng, chị ta cố cười, nhìn chăm chú vào cô mình nói “Cô, hay là con về nhà trước nhé!” Thư Mai tiếp tục im lặng trong một phút rồi thở dài một hơi “Con không cần về đâu.” Khóe miệng Thư Chí Hoa khẽ cong lên, cô quả nhiên vẫn luôn bao bọc cho mình. Nghĩ đến đó, chị ta hất lọn tóc trượt xuống má, cảm giác căng thẳng cũng không còn. “Ngày mai cô sẽ đưa con về!” Bà Thư Mai lại cau mày nói “Đã trễ thế này, con thân gái một mình đi về không tiện.” Ngón tay Thư Chí Hoa đang giơ ra lập tức cứng đờ giữa không trung, thật lâu vẫn không hạ xuống. Bên ngoài căn nhà, Giản Ái ghé vào tai Diệp Tu nói “Sau này cũng không về sao? Vừa rồi hình như ba cũng không nói gì.” Ánh mắt Diệp Tu chợt lóe sáng, anh nắm chặt tay cô “Thực sự không về nữa.” Bóng dáng cao lớn của anh dưới đầy trời đầy sao lại càng mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn gần. “Anh đừng có mà hại em.” Giản Ái cắn môi cười khổ, “Coi chừng mẹ anh lườm em đứt cổ.” “Anh mà cái loại ông chồng chỉ biết lo cho bản thân mà không để ý đến hậu quả sẽ gây ra cho em thế sao?” Diệp Tu nhìn chăm chú Giản Ái một lát sau đó khoác áo lên người cô “Anh sẽ nói chuyện với ba sau, cha con anh mà đã liên thủ thì thiên hạ vô địch, còn sợ bắt không được mẹ anh. Đương nhiên, khi cần thiết, em cũng phải lên sân khấu diễn vai hiền lành, để mẹ biết em là nàng dâu tốt.” Nước mắt không hề trở ngại trượt khỏi mắt Giản Ái. Cô cứ thế im lặng mà khóc. Diệp Tu cất tiếng thở dài trong cuống họng, anh ôm lấy bờ vai cô, nâng mặt cô lên “Khóc cái gì chứ, người ta nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt bà bầu đấy.” Không thấy người ta đang cảm động à! Giản Ái nước mắt lưng tròng âm thầm mắng anh. “Em cười một cái đi!” Diệp Tu mỉm cười cúi đầu, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô. “Anh chắc chắn là muốn em trong tình trạng như vậy sao?” Giản Ái nức nở hỏi anh. “Sợ cười rộ lên sẽ xấu hơn hả?” Diệp Tu nhếch mày ngắm cô. Giản Ái hừ một tiếng nhịn không được cười nói “Nếu em không đẹp, anh sẽ cưới em sao?” “Cưới chứ!” Diệp Tu cường điệu gật đầu “Bởi vì con người của anh hay mềm lòng thích nhất là những người đáng thương.” “Ai đáng thương chứ?” Giản Ái giậm chân lấy tay gõ đầu anh. “Em mà còn gõ nữa thì cứ thử xem.” Diệp Tu làm ánh mắt cảnh cáo. “Người ta chỉ là có bầu thôi,” Giản Ái không cam lòng ngừng chân thu tay lại than thở, “chứ có phải tàn phế đâu.” “Anh thấy lúc em mang thai còn muốn đáng sợ hơn cả tàn phế ấy.” Diệp Tu lành lạnh ngắt lời cô sau đó bế ngang cô lên ôm vào ghế phụ lái. “Em tốt nhất là ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi lại ăn cho anh.” Nói ngắn gọn là cô tốt nhất là biến thành heo, hơn nữa còn là một con heo lười. “Anh Diệp à.” Giản Ái cất giọng rõ ràng “Có phải anh mới từ sao hỏa di cư tới nên không hiểu quy tắc của trái đất không.” Phụ nữ có thai là phải chăm vận động, không thể bắt chước con heo được. Diệp Tu giẫm chân ga quay đầu mỉm cười với cô “Anh không phải là di cư tới, anh là lữ khách vũ trụ nhập cư trái phép.” Giản Ái bật cười một tiếng sau đó lại sực nhớ ra cái gì đó “Á! Mẹ em ở Hongkong lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa thấy về nhỉ!” “Vì bà ấy có bạn trai rồi.” “Cái gì!” Giản Ái nhất thời tỉnh táo hẳn ra. “Vì sao lại có bạn trai?” Phản ứng của cô đúng là quá mức mãnh liệt. “Bây giờ thiếu gì các cặp về già lấy nhau để bầu bạn đâu em, mẹ mặc dù có em với em trai, nhưng dù sao cũng không thể nào so sáng được với một người chồng yêu thương bà ấy.” Diệp Tu hơi cười liếc cô một cái “Cho nên, lúc mẹ ở Hongkong gặp được bạn học cũ của bà ấy, anh liền gọi cho Hạ Minh Vũ, để bọn họ có thể ngọt ngào đoàn tụ ở khách sạn của anh ta. Thế nào, chỉ cho phép em có chồng mà không cho mẹ được tìm một người chồng nữa à!” Ừm! Giản Ái gãi gãi đầu “Nhưng mà cũng phải để em gặp đã chứ! Dù sao sau này cũng sẽ là ba em!” Ha ha ha! Diệp Tu không nhịn được bật cười. Có gì buồn cười cơ chứ. Giản Ái trừng mắt liếc anh một cái. “Cái bụng của em đấy, nó cũng có hỏi anh có muốn làm ba nó không đã bắt anh làm ba nó rồi đấy.” Giản Ái trực tiếp nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ xe, xem như anh không tồn tại. Đến Nhạc Nhã Hiên, Giản Ái đã buồn ngủ, trong cơn mơ màng, Diệp Tu tựa má vào tóc cô, “Hôm nay chuyện xảy ra với em, anh thề sẽ làm cho kẻ khác phải bù lại gấp 10 lần.” Những sợi tóc rũ xuống như có như không làm phân tán ánh mắt Giản Ái, cho nên cô không nhìn thấy được thời khắc đó anh kiên định đến bao nhiêu. Trong sân bay, người nhà họ Thư ở Pháp chơi thỏa thuê đã về đến sân bay. Thư Chí Vinh vừa đỏm dáng kéo vali, vừa đẩy cái kính râm trên mặt nói “Nếu không phải là ba hối về, em họ còn có thể bỏ tiền cho cả nhà chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới nữa đấy!” Thư Nam nhìn con trai vui đến quên cả trời đất liền khiển trách “Em họ con chỉ cho chút ơn huệ nhỏ này là đã mua chuộc được con. Năm đó, ba vì giúp cô con cũng đã bỏ ra không ít sức lực.” “Vâng, vâng, vâng!” Thư Chí Vinh lập tức như gà mổ thóc khen tặng ba mình. “Nếu không là ba vất vả công lao lớn thì con cũng không thể nhân tiện mà hưởng phúc.” “Xem cái thái độ của con kìa, đáng để ba con đánh con lắm.” Lý Nguyệt Dung chỉ chỉ vào trán con trai rồi nhìn ngó bầu trời rộng lớn bên ngoài thở dài “Em con đâu.” “Ba, mẹ, anh! Con ở đây.” Ở bên ngoài sân bay, Thư Chí Hoa tinh mắt nhìn thấy ba mẹ và anh trai liền tiến đến. “Tội nghiệp, mới một thời gian không gặp mà Chí Hoa đã gầy thế này rồi.” Lý Nguyệt Dung sau khi nói xong lại hung hăng trừng Thư Nam “Không phải ông nói em gái ông sẽ chăm sóc cho con bé sao? Sao càng chăm càng gầy vậy!” Thư Chí Vinh đẩy cặp kính râm trên mũi nói “Chắc là ngày ngày ăn không đủ vây cá, bào ngư.” “Làm gì có.” Thư Chí Hoa đi đến trước mặt ông ta ỏng ẹo nói, nếp nhăn bên khóe môi càng khiến chị ta thêm đáng thương “Con bị cả nhà cô đuổi ra ngoài.” “Cái gì?” Thư Nam quát “Cô con đuổi con ra ngoài.” Từ khóe mắt đến đuôi lông mày ông ta đều là lửa giận. “Rốt cuộc là làm sao?” Lý Nguyệt Dung xoa mặt con gái “Mau nói cho ba con biết đi.” Thư Chí Hoa nghe thế lại càng không nhịn được, òa khóc kể lể mọi chuyện nhưng lại giấu những chuyện xấu chị ta đã làm, chỉ nói là Diệp Tu sai, dượng bao che cho Diệp Tu, cô cũng yếu đuối nghe theo ý cha con nhà họ Diệp. Tại nhà họ Diệp, bà Thư Mai biết hôm nay là cả nhà anh trai trở về nên trang điểm vô cùng cẩn thận, lúc vừa muốn ra cửa thì điện thoại trong phòng khách lại réo lên như muốn đòi mạng! Bà vừa hướng về phía chồng đang ở trên lầu bảo ông bắt máy thì Diệp Thắng Kiền đã phất phơ tờ báo trong tay nói “Nói không chừng là điện thoại của anh bà, tự mà nghe đi.” Bà Thư Mai trừng mắt nhìn chồng liếc một cái, rồi đành phải nhanh chóng ấn nút nghe. “Thư Mai!” Bên kia điện thoại, ông Thư Nam rống lên như sư tử gầm khiến người ta kinh hãi “Cô chăm sóc con gái tôi thế nào vậy hả. Bị người ta bắt cóc không nói, chồng với con trai cô còn dám kết bè kết phái đuổi nó đi.” “Anh, nghe em giải thích đi.” “Giải thích cái rắm!” Lời này không phải là do ông Thư Nam nói, cho nên cả bà Thư Mai lẫn ông ta đều giật nảy mình. Thế là bà Thư Mai tập trung nhìn, hóa ra là chồng bà đã từ trên lầu đi xuống tự khi nào, quát lên với cái điện thoại “Con gái anh thì quý hóa quá đấy, tự nó nói không ở. Dám trách móc tôi, không có cửa đâu.” “Diệp Thắng Kiền, cậu có ý gì?” Bên kia điện thoại, ông Thư Nam cũng tức đến giậm chân “Đừng tưởng tôi không làm gì được cậu.” “Tùy thôi!” Diệp Thắng Kiền ném ra câu đó xong lại nói “Chỉ sợ anh không dám tới thôi.” “Mẹ nó chứ!” Ông Thư Nam quát lại “Mày thì giỏi lắm à! Năm đó nếu không có nhà họ Thư chúng tao, mày tưởng mày sẽ được như hôm nay sao!” Diệp Thắng Kiền lạnh lùng nói “Đúng vậy! Năm đó nếu không có anh, tôi đã không có hôm nay —— ít nhất là phải tốt hơn hôm nay.” “Ông bớt nói chút đi!” Bà Thư Mai đẩy Diệp Thắng Kiền một cái, lại dịu dàng nói với anh mình “Anh, nghe em giải thích một chút.” “Chồng cô đã như vậy còn cần giải thích sao?” Ông Thư Nam vô cùng trung khí la mắng em gái “Đừng quên, năm đó nó đã đối xử thế nào với cô, nếu không có người anh này, đừng nói là Phi Điểu, cô đến cái lông chim cũng không có. Hiện tại, con cô lại là cái loại cưới vợ rồi quên mẹ, nếu lần này cô không xử lý tốt cho anh thì sau này cô cũng đừng hòng lấy anh làm chỗ dựa.” Hết chương 71 Mục Lục Chương 53 Tác giả Nguyệt Tình Cao Edit Phong Vũ Beta Iris Buổi tối, Diệp Thắng Kiền hỏi Giản Ái. “Quê cháu ở đâu? Chúng ta phải đến chào hỏi ba mẹ cháu.” Giản Ái đang lấy thuốc cho Diệp Tu có chút luống cuống chân tay, thật sự phải lấy chồng như vậy sao? Bà Thư Mai đi theo sau Diệp Thắng Kiền giọng nói có chút không cam không nguyện “Cô ta cũng chưa từng nói với Tu Tu sao?” Hình như vậy. Mà Diệp Tu cũng chưa từng hỏi cô quê ở đâu, trong nhà có bao nhiêu anh chị em, ba mẹ làm nghề gì? “Nhà, của Giản Ái, ở, thành phố nhỏ, Thượng Trang.” Diệp Tu nằm ở trên giường có chút khó khăn trả lời mẹ. “Thành phố Thượng Trang nhỏ?” Thư Mai cười lạnh một chút. “Là thành phố lớn sao? Sao tới giờ cũng chưa từng nghe tới cái tên này vậy.” Nghe được bà bóng gió nói thành phố nơi Giản Ái ở chỉ là một địa phương nhỏ, Diệp Thắng Kiền trả lời “Bà nó! Còn nhiều nơi bà chưa nghe tên lắm.” Nghe đến đó, Diệp Tu đã không còn sức nói chuyện hơi hơi chuyển động con mắt, dường như đang nhìn ba mình. Diệp Thắng Kiền nói “Con cứ yên tâm dưỡng bệnh. Cho dù mẹ con không đồng ý, ngày mai ba cũng sẽ đến nhà Giản Ái cầu hôn thay con.” Diệp Tu nghe xong mới nhẹ nhàng mà khép mí mắt lại. Bà Thư Mai thấy tình cảnh như vậy chỉ hừ một tiếng trong cổ họng. Ngày hôm sau, ở thành phố nhỏ Thượng Trang, cả nhà bà ngoại Giản Ái đều ra nghênh đón khách quý. Để mọi việc được long trọng, Giản mẹ ngoài đốt hai cuộn pháo, còn đặc biệt bảo con trai Giản Anh Tuấn đóng cửa hàng sớm một chút để cùng ra ngoài cửa đón khách quý. “Mạo muội đến thế này, thật là ngại quá.” Diệp Thắng Kiền xuống xe cười tủm tỉm bắt tay Giản mẹ nói. “Ôi chao! Ôi chao! Không ngại, không ngại!” Giản mẹ nghe Diệp Thắng Kiền ăn nói khách sáo tỉa tót lại có chút mù mờ quay đầu nói với Giản Ái “Ông thông gia có phải làm nghề giáo không mà sao lại khách sáo như đi thăm hỏi gia đình học sinh vậy.” Giản Ái vội vàng đẩy mẹ một cái nói. “Mẹ nói cái gì vậy chứ!” Sau khi nói xong lại ngẩng khuôn mặt tươi cười lên tự mình đón vợ chồng Diệp Thắng Kiền vào cửa lớn. Trái ngược với vẻ khách sáo của chồng, bà Thư Mai ra vẻ đoan trang thận trọng. “Nhà này chắc cũng phải nhiều năm rồi, tôi ngửi thấy chút mùi mốc meo!” Sau khi nói xong bà đứng ở trước cửa phòng khách phất phất dưới mũi hai cái. “Mốc!? Ngại quá, để bà thông gia phải chê cười rồi.” Giản mẹ sau khi nói xong lại lặng lẽ nói với con gái. “Tổ tông mười tám đời nhà bà thông gia từng phục vụ trong hoàng cung à, sao lại bày cái vẻ mặt y xì như Dung ma ma thế kia?” “Ha ha! Ngại gì chứ, bà thông gia đã dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ rồi.” Diệp Thắng Kiền cũng đẩy bà Thư Mai một cái sau đó thấp giọng nói ở bên tai bà. “Con trai bà còn nằm trên giường bệnh đấy, có phải bà muốn nó tức chết, từ cha từ mẹ mới bằng lòng thôi đi không?” Bà Thư Mai nghe vậy mới lạnh lùng nói với vệ sĩ ở bên cạnh “Còn ngây ra đó làm gì, mau mang đồ ở trong xe ra đây!” Giản mẹ vội vàng ngăn vệ sĩ lại nói. “Đến ăn cơm là được rồi, còn lấy cái gì nữa vậy. Khách sáo quá.” Sau khi nói xong bà lại nói với Giản Ái “Mày có muốn sang thành Đông đến nhà ăn của Lí Đại Cường không, chúng ta cũng có thể không cần lấy đồ đạc cứ đi thẳng đến nhà ông ta ăn cơm, sau đó nhân tiện tống khứ cái bà già giả vờ giả vịt này đi luôn?” May mà lúc này Diệp Thắng Kiền đã tự mình quay lại trong xe, cũng tự tay lấy đồ mang vào. “Của ít lòng nhiều!” Nhìn cái đĩa uyên ương hí thủy ánh vàng rực rỡ bên trong hộp quà mà Giản mẹ có chút ngây dại. Khối vàng lớn quá trời, thật muốn cắn một cái quá! “Là mạ vàng thôi.” Giản Ái thấp giọng nói một câu bên tai bà. Lời này vừa thốt ra, Giản mẹ lập tức lấy lại được tinh thần “Để ông thông gia phải tốn kém thế này thật ngại quá.” Sau đó bà trực tiếp đem đồ đặt lên bàn, lại cùng Giản Ái vào bếp dọn đồ ăn. Bà Thư Mai vốn nghĩ Giản mẹ chỉ là một phụ nữ bình thường, thấy gói bạc, đồ vàng thế này thì thế nào hai mắt cũng phải phát sáng. Không ngờ bà lại lạnh nhạt như thế. “Bình thường thôi mà!” Diệp Thắng Kiền cười bà. “Bà thông gia có thể sinh ra một cô con gái như Giản Ái thì làm sao có thể bị mấy thứ vàng bạc này mê hoặc được.” Còn trong phòng bếp bên kia, Giản mẹ chép miệng nói. “Bên thông gia nhìn bối cảnh rất hoành tráng, vừa đi xe hơi, vừa mang theo vệ sĩ, ai ngờ quà đem ra tặng lại chỉ là món đồ chơi mạ vàng.” Giản Ái đang rửa rau nói “Là ý của ba Diệp Tu đấy ạ, bác ấy nói nếu thực sự tặng đồ bằng vàng, chẳng phải là lấy tiền đè người sao.” “Cũng đúng!” Giản mẹ thẳng lưng nói “May mà đưa đồ mạ vàng, bằng không mẹ mày cũng không có dũng khí nói chuyện ở trước mặt bà già kia. Đã sớm bị tiền mua vàng, tặng bạc đó đè cho chết rồi.” Sau khi nói xong, bà đem miếng thịt vịt to đùng cho vào trong nồi mà cường hãn xoèn xoẹt đảo, chiên cho đến ngoài khét trong sống. Nhưng mà đến lúc đang tính bưng đồ ăn ra khỏi cửa bếp, bà lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng “Con rể tương lai của mẹ đâu, sao không thấy nó cùng ba mẹ tới cầu hôn?” Đang lấy bát đũa Giản Ái cũng không ngẩng đầu lên trả lời bà. “Anh có việc nhưng lại nôn nóng muốn kết hôn với con, cho nên mới để ba mẹ anh ấy đến trước.” “Nếu nó nôn nóng thì phải tới đây mới đúng chứ!” Giản Ái cầm bát đũa đẩy mẹ mình nói “Được rồi, được rồi mà! Từ từ rồi anh ấy cũng đích thân tới mà. Mẹ, nếu còn không đem đồ ăn sang, mọi người sẽ đói ngất mất.” Trong phòng khách, bà Thư Mai nhìn quanh nhà Giản Ái sau đó lại nhìn Giản Anh Tuấn đang cùng trò chuyện một chút. Đừng nhìn Giản Anh Tuấn chưa từng rời khỏi thành phố nhỏ Thượng Trang mà khinh thường, nhờ mở cửa hàng, đón đưa không ít khách nên cậu chàng đã luyện thành công phu mồm mép, rôm rả trò chuyện cùng Diệp Thắng Kiền. Nhân lúc Giản Anh Tuấn châm trà, bà Thư Mai kéo tay áo Diệp Thắng Kiền nói “Ông này, gia đình cái cô Giản Ái này cứ kẻ ngốc người khôn thế này tôi nhìn là lại thấy phiền.” Diệp Thắng Kiền hai ngày nay đã thu lại được uy phong của kẻ làm chồng giận dữ trừng bà nói. “Nếu chuyện kết hôn của con trai là phiền thì tôi sẽ cho bà hết phiền lại phiền.” Bà Thư Mai nghe xong liền không lên tiếng nữa, thứ nhất Thu Quý Mị dẫn theo con trai nhỏ của Diệp Thắng Kiền vẫn còn đang ở Trung Quốc, thứ hai Diệp Tu quả thật cũng là con trai độc nhất của bà, tuy rằng người nhà bà không ít, nhưng con trai vẫn là con trai, địa vị không thể nào thay thế được. Cho nên hai nhà cùng ngồi ăn cơm cũng coi như hòa hợp. Nhưng lúc Diệp Thắng Kiền đưa số tiền lễ qua, Giản mẹ nhìn một chuỗi 19 con số 0 trên chi phiếu liền nghiêng người qua có chút không rõ hỏi con gái. “Số tiền biếu này là bao nhiêu vậy con?” “19 vạn!” Giản Ái mới nói xong, lập tức bị mẹ gõ một phát đau điếng vào đầu. “Mày thực sự nghĩ mẹ mày mắt mờ rồi đấy à, 19 vạn với 190 vạn cũng không phân biệt được.” Xem ra cái thứ bị gọi là mạ vàng trên bàn kia cũng là đồ chế tác vàng ròng hàng thật giá thật rồi, nghĩ đến đây trong lòng Giản mẹ có chút rụt rè, không khỏi mở miệng hỏi bà Thư Mai “Bà thông gia, vì sao hôm nay Diệp Tu không đến vậy?” Không phải đã hỏi rồi sao? Giản Ái oán trách liếc mẹ. “Anh ấy sẽ đến sau mà.” “Không đến lượt mày mở miệng, mẹ muốn bà thông gia nói cho mẹ biết.” Giản mẹ hiếm khi nghiêm mặt với Giản Ái. Cơ hội tớ rồi, bà Thư Mai chỉnh lại tư thế nhẹ nhàng nói “Đáng nhẽ, tôi thấy hai đứa nó tâm đầu ý hợp nên cũng không muốn nói, nhưng mà bà thông gia tương lai đã hỏi thì tôi tất nhiên cũng phải đáp thật, dù sao chúng ta đều là người làm mẹ.” “Không có việc gì! Con trai tôi chỉ là đang bị thương một chút.” Diệp Thắng Kiền thấy tình thế không ổn, vội vàng xen mồm nói. Vẻ mặt Giản mẹ vừa mới buông lỏng, lại nhìn thấy bà Thư Mai muốn nói lại thôi thì lại không khỏi nhíu chặt hàng lông mày vừa mới giãn ra. “Thật sự chỉ bị thương một chút?” “Đúng vậy!” Thư Mai u sầu nói. “Hiện tại ở trong bệnh viện hơn một tháng rồi mà vẫn không khỏi!” Phải nằm viện hơn một tháng mà còn nói là bị thương một chút? Giản mẹ vội vàng đem tiền biếu trả lại cho Diệp Thắng Kiền. “Tôi thấy Diệp Tu mới cần nhận số tiền biếu này.” “Mẹ! Diệp Tu thật sự chỉ là bị thương nhẹ thôi.” Giản Ái lạnh nhạt, bình tĩnh giải bày. “Vậy vì sao nó lại bị thương?” Giản mẹ thấy con gái ương ngạnh mà đáp trả liền đổi phương thức. “Tai nạn giao thông!” Giản Ái không kịp đề phòng đã nhất thời buột miệng. “Tai nạn giao thông phải nằm viện hơn một tháng mà là bị thương nhẹ sao?” Giản mẹ lớn tiếng nói với Giản Ái. “Con tưởng mẹ là bà già hồ đồ hay là nghĩ mẹ mắt mờ rồi, nhà họ Giản chúng ta gia thế vốn không đáng kể gì, con cũng không phải mỹ nữ xinh đẹp gì cho cam, vậy vì sao nhà người ta phải bỏ ra hơn một trăm vạn tệ làm sính lễ, bên trong không là có điều mờ ám thì là cái gì?” “Không có gì mờ ám đâu ạ!” Lúc này một giọng nam vọng vào. “Im miệng!” Giản mẹ quát. “Mẹ đang nói chuyện với chị mày, mày chen vào làm gì?” “Con không có xen mồm vào à!” Giản Anh Tuấn ngồi ở bàn bên cạnh vô cùng vô tội. “Bác gái, chào bác, cháu là Diệp Tu, thực ngại quá, giờ cháu mới đến chào bác được.” Diệp Tu lúc này đang đứng ở cửa, nói xong một hơi trên trán anh cũng rịn ra một lớp mồ hôi. Hết chương 53 Mục Lục

vợ tôi là paparazzi