Nói tóm lại, trong 5, 6 ngày hè nóng nực, chúng tôi đã khảo sát và thu thập tư liệu và gia phả khoảng 10 dòng họ Võ ở 5, 6 huyện phía Bắc tỉnh Quảng Ngãi. Rất tiếc nhiều thôn xã có dòng họ Võ ở huyện Đức Phổ, Ba Tơ, Minh Long, Sơn Hà, Trà Bồng, vẫn chưa đến được. Bài Tân cổ giao duyên đầu tiên là "Võ Đông Sơ- Bạch Thu Hà" được Viễn Châu viết năm 1958, bị nhiều nhạc sỹ phản đối và cho rằng cổ nhạc không thể ghép chung vào với tân nhạc. Nhưng Viễn Châu vẫn kiên trì với sự phá cách của mình khi tiếp tục sáng tác nhiều bài Tân cổ giao duyên cho các nghệ sỹ thể hiện. Có một mùa thu Hà nội Phạm Tuyên - Thơ: Lê Hoài Minh Nguyễn Đức Toàn Hà Nội mùa thu Vũ Thanh Trương Quý Hải - Thơ: Bùi Anh Tuấn Hãy chờ anh Phạm Văn Hải Em nhớ chăng Trương Hoàng Xuân - Thơ: Phạm Văn Hải Kiều Oanh Em có nghe không Hãy hôn em để em đi Rồi đây Trương Hoàng Xuân Lăng Võ Tánh, Danh tướng kiệt xuất dưới triều Nguyễn và nhân vật Võ Đông Sơ Bạch Thu Hà (28/02/2017) Hành hương chùa Bà Châu Đốc An Giang, chuyện đời chuyện người tại đây (22/02/2017) Tản mạn Gò Công Tiền Giang và chuyện từ thiện tại Tịnh Xá Cư Sĩ Phật Hội (30/04/2016) Nghe tin Nhà hát Nghệ thuật hát bội TP.HCM phục dựng vở Võ Đông Sơ - Bạch Thu Hà (kịch bản: Đinh Bằng Phi - Đức Hiền, đạo diễn: Nguyễn Hoàn), trong đầu tôi lại văng vẳng giọng ca của Minh Cảnh và Lệ Thủy trong hai bài vọng cổ cùng tên. đọc truyện tiểu thuyết tình yêu Vọng Cổ Võ Đông Sơ Bạch Thu Hà | Dương Chấn Huy. Thứ ba - 29/06/2021 20:35 Tweet. Những tin mới hơn Ngọc Huyền, Hương Thủy, Kim Tiểu Long - Trích Đoạn Hồ Quảng "Thanh Xà Bạch Xà" | Music Box #34 (04/07/2021) Music Box #36 | Thanh Lan, Phương Đan Nguyên & Minh Tuyết | Bản Song Ca buFyP0W. Bài hát Võ Đông Sơ - Bạch Thu Hà - Kim Tử Long Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi, đường dài mịt mùng em không đến nơi. Mây nước buồn cơn lửa binh, hết kể chuyện chung tình, khóc than riêng em một mình. Cây tuôn lá xanh xây mồ cho anh, tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh. Đưa tiễn nào hay rẽ chia, cách trở hận muôn đời. Nói nữa chi thêm nghẹn lời. Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà. Bạn tình ơi! Đừng hoài công mòn mỏi đợi chờ. Hãy gọi tên ta trong những chiều xuân lạnh khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xa. Hay những đêm thâu tựa rèm châu ngắm ánh trăng tà, nàng hãy nhớ đến tháng năm này, có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát trắng. Ta cảm thấy một vùng trời đất hình như đảo lộn, máu đào tuôn đẫm đẫm nhung bào Ta gọi tên em trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đây mới thật là lần chia ly vĩnh viễn, hết mong gì gặp gỡ cùng nhau. Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi, hoa lá bay theo vó ngựa phi, nàng có biết đâu buổi tiễn đưa hôm ấy là buổi chia ly nàng chờ đợi mà chi. khụ khụ D Ta cảm thấy máu ngừng trong nhịp thở, rút gươm thiêng mà dòng lệ tuôn sa. Khắc vào cây ba chữ Bạch Thu Hà để kỷ niệm ngày ta không gặp nữa. Tuấn mã ơi! Hãy phi mau về báo hung tin cho quân ta được rõ rằng Võ Đông Sơ đã vùi thây trong gió bụi quan hà. Tiếng kẻng thu quân tắt liệm tự bao giờ. Hoàng hôn phủ trùm lên bãi chiến một vẻ tiêu điều lạnh lẽo hoang sơ. Lá rừng rơi rụng như mưa, phải chăng xây hộ nấm mồ cho ta. Máu hồng theo lệ tuôn sa, nhắc câu chung thủy lòng ta nghẹn ngào. Máu đào tuôn đẫm ướt nhung bào, chí anh hùng vùi trong kiếm đao. Bóng chiều rơi cuối nẻo biên thùy, ta thấy miền xa rủ bóng quân kỳ Ta muốn kêu lên ba tiếng Bạch Thu Hà. Bạch Thu Hà Bạch Thu Hà ơi! Tim ta như ngừng đập, máu tuần hoàn như ngưng chảy khắp châu thân. Thôi thôi, lỡ làng tiếng hẹn trăm năm, từ đây có nhớ đến ta nàng hãy ngâm câu "Túy ngoạ sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi" Bạch Thu Hà, Bạch Thu Hà ơi! Nàng đã bao phen vượt suối trèo non để giữ vẹn trinh tiết, ta mấy bận lao mình trong nắng gió. Chuyện hàn huyên chưa cùng nhau cạn tỏ thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh y. Thôi kể từ đây hết nợ hết duyên, hết ân hết ái, lưỡi gươm thiêng ta xin gởi lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu Hà. Hỡi tình chung ơi! Đường dài mịt mùng em không đến nơi. Mây nước buồn cơn lửa binh, hết kể chuyện ân tình khóc than riêng em một mình Bạch Thu Hà, Bạch Thu Hà, vĩnh...khụ khụ... biệt...! Thông tin bài hátTên bài hát Võ Đông Sơ Bạch Thu Hà Ca sĩ Dương Chấn Huy Sáng tác unknown Album unknown Ngày ra mắt 07/07/2021 Thể loại Việt Nam, Nhạc Trữ Tình, Cải LươngBiên cương lá rơi Thu Hà em ơi, đường dài mịt mùng em không đến nơi. Mây nước buồn cơn lửa binh, há cay chuyện chung tình, khóc than riêng em một tuôn lá xanh xây mồ cho anh, tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh. Đưa tiễn nào hay rẽ chia, cách trở hận muôn đời. Nói nữa chi thêm nghẹn lời.Ca vọng cổ Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà. Bạn tình ơi! Đừng hoài công mòn mỏi đợi chờ. Hãy gọi tên anh trong những chiều xuân lạnh khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xa. Hay những lúc canh khuya tựa rèm châu ngắm áng trăng tà, nàng hãy nhớ đến tháng năm này, có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát cảm thấy một vùng trời đất hình như đảo lộn, máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào Ta gọi tên em trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đây mới thật là lần chia ly vĩnh viễn, hết mong gì gặp gỡ cùng nhau. Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi, hoa lá bay theo vó ngựa phi, có biết đâu buổi tiễn đưa hôm ấy là buổi chia ly nàng chờ đợi mà cảm thấy máu ngừng trong nhịp thở, rút gươm thiêng mà dòng lệ tuôn sa. Khắc vào cây ba chữ Bạch Thu Hà để kỷ niệm ngày ta không gặp nữa. Tuấn mã ơi! Hãy phi mau về báo hung tin cho quân ta được rõ rằng Võ Đông Sơ đã vùi thây trong gió bụi quan hà. Tiếng kẻng thu quân tắt liệm tự bao giờ. Hoàng hôn phủ trùm lên bãi chiến một vẻ u buồn lạnh lẽo tiêu rừng rơi rụng như mưa, phải chăng xây hộ nấm mồ cho ta. Máu hồng theo lệ tuôn sa, nhắc câu chung thủy lòng ta nghẹn ngào.Hát Máu đào tuôn đẫm ướt nhung bào, chí anh hùng vùi trong kiếm đao. Tóc chiều rơi cuối nẻo biên thùy, ta thấy miền xa rủi cánh quân đi.Ca vọng cổ Ta muốn kêu lên ba tiếng Bạch Thu Hà. Bạch Thu Hà ơi! Tim ta như ngừng đập, máu tuần hoàn ngưng chảy khắp châu thân. Thôi thôi, lỡ làng tiếng hẹn trăm năm, từ đây nàng có nhớ đến ta, hãy ngâm câu “túy ngọa sa trường quân mạc tiễu, cổ lai kinh chiến kỷ nhân hờn”Bạch Thu Hà, Bạch Thu Hà ơi! Nàng đã bao phen vượt suối trèo non để giữ vẹn tiết trinh, ta mấy bận lao mình trong nắng gió. Chuyện hàn huyên chưa cùng nhau cạn tỏ thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh y. Từ đây hết nợ hết duyên, hết ân hết ái, lưỡi gươm thiêng ta xin gởi lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu Hà.Hát Hỡi tình chung ơi! Đường dài mịt mùng em không đến nơi. Mây nước buồn cơn lửa binh, há cay chuyện chung tình, khóc than riêng em một mình Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi, đường dài mịt mùng em không đến nơi. Mây nước buồn cơn lửa binh, há cay chuyện chung tình, khóc than riêng em một mình. Cây tuôn lá xanh xây mồ cho anh, tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh. Đưa tiễn nào hay rẽ chia, cách trở hận muôn đời. Nói nữa chi thêm nghẹn lời.Ca vọng cổ Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà. Bạn tình ơi! Đừng hoài công mòn mỏi đợi chờ. Hãy gọi tên anh trong những chiều xuân lạnh khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xa. Hay những lúc canh khuya tựa rèm châu ngắm áng trăng tà, nàng hãy nhớ đến tháng năm này, có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát trắng. Ta cảm thấy một vùng trời đất hình như đảo lộn, máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào Ta gọi tên em trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đây mới thật là lần chia ly vĩnh viễn, hết mong gì gặp gỡ cùng nhau. Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi, hoa lá bay theo vó ngựa phi, có biết đâu buổi tiễn đưa hôm ấy là buổi chia ly nàng chờ đợi mà chi. Ta cảm thấy máu ngừng trong nhịp thở, rút gươm thiêng mà dòng lệ tuôn sa. Khắc vào cây ba chữ Bạch Thu Hà để kỷ niệm ngày ta không gặp nữa. Tuấn mã ơi! Hãy phi mau về báo hung tin cho quân ta được rõ rằng Võ Đông Sơ đã vùi thây trong gió bụi quan hà. Tiếng kẻng thu quân tắt liệm tự bao giờ. Hoàng hôn phủ trùm lên bãi chiến một vẻ u buồn lạnh lẽo tiêu sơ. Lá rừng rơi rụng như mưa, phải chăng xây hộ nấm mồ cho ta. Máu hồng theo lệ tuôn sa, nhắc câu chung thủy lòng ta nghẹn ngào. Hát Máu đào tuôn đẫm ướt nhung bào, chí anh hùng vùi trong kiếm đao. Tóc chiều rơi cuối nẻo biên thùy, ta thấy miền xa rủi cánh quân đi. Ca vọng cổ Ta muốn kêu lên ba tiếng Bạch Thu Hà. Bạch Thu Hà ơi! Tim ta như ngừng đập, máu tuần hoàn ngưng chảy khắp châu thân. Thôi thôi, lỡ làng tiếng hẹn trăm năm, từ đây nàng có nhớ đến ta, hãy ngâm câu "túy ngọa sa trường quân mạc tiễu, cổ lai kinh chiến kỷ nhân hờn" Bạch Thu Hà, Bạch Thu Hà ơi! Nàng đã bao phen vượt suối trèo non để giữ vẹn tiết trinh, ta mấy bận lao mình trong nắng gió. Chuyện hàn huyên chưa cùng nhau cạn tỏ thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh y. Từ đây hết nợ hết duyên, hết ân hết ái, lưỡi gươm thiêng ta xin gởi lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu Hà. HátHỡi tình chung ơi! Đường dài mịt mùng em không đến nơi. Mây nước buồn cơn lửa binh, há cay chuyện chung tình, khóc than riêng em một mình Như Thủy Trong văn học nước Nam, có những chuyện tình có gốc tích Trung Quốc nhưng vì đã quá thân thuộc nên dân ta có cảm giác là của nước mình, như Kim trọng – Thúy Kiều, Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga. Nhưng cũng có trường hợp thiên tình sử rất đẹp của nước Nam, nhưng lại bị tưởng là của Trung Quốc. Người mộ điệu cải lương nào mà không biết bài ca cổ “Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà” của soạn giả Viễn Châu.. Cách đây hơn 40 năm, khi bắt đầu biết đọc chữ, tôi đã dùng mấy đồng tiền ăn quà để mua tờ giấy in bài ca cổ này bày bán trên nền chợ trước trường học. Tôi đã thuộc lòng và thỉnh thoảng lại hát bài ca nói về chuyện tình lãnh mạn và bi tráng đẹp như cổ tích của Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà. Thế nhưng, tôi cũng như nhiều người mộ điệu cải lương, cứ lầm tưởng đây là tích truyện Tàu nào đó thuộc đời Tống, đời Đường, giống như Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, Lữ Bố – Điêu Thuyền, Phạm lãi – Tây Thi…Cho tới một lần, tôi về thị xã Gò Công tỉnh Tiền Giang, ghé thăm miếu thờ Võ Tánh, người đã phò chúa Nguyễn Ánh gầy dựng nên cơ nghiệp nhà Nguyễn, và thú vị biết rằng câu chuyện Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà là của dân mình, rất gần gũi với đất Nam bộ quê tôi. Về Gò Công nghe chuyện Võ Đông Sơ Từ thành phố Mỹ Tho Tiền Giang đi về phía biển gần 40 cây số là tới thị xã Gò Công, vùng đất đã từng cống hiến cho triều Nguyễn 2 bà hoàng hậu là bà Từ Dũ và Nam Phương Hoàng Hậu. Tiếp tục đi về hướng biển thêm khoảng 5 cây số là đến ấp Gò Tre – xã Long Thuận – thị xã Gò Công. Đây là vùng đất nổi tiếng với trái sơ ri. Bên con đường nhựa nhiều xe cộ qua lại, cạnh gốc cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, giữa khu vườn cây dại mọc um tùm là ngôi cổ miếu nhỏ dột nát, rêu phong, trên tấm biển ghi Di tích Văn hóa Lịch sử cấp tỉnh – Miếu thờ Hoài Quốc Công Võ Tánh, thân sinh của chàng trai Võ Đông Sơ trong câu chuyện tình nói trên. Sử sách ghi rõ Võ Tánh sinh năm 1768, quê gốc ở làng Phước Tỉnh thuộc tỉnh Trấn Biên nay là Bà Rịa – Vũng Tàu. Cha mẹ mất sớm, Võ Tánh cùng với người nhũ mẫu trôi dạt về vùng Gò Công ngày nay. Nhờ sức khỏe hơn người, Võ Tánh khi lớn lên trở thành chàng trai khỏe mạnh, giỏi võ và gan dạ. Vùng Gò Công khi ấy còn nhiều cọp, cá sấu, Võ Tánh đã đã tập hợp thanh niên trong vùng thành lập “đoàn quân nghĩa dõng” tổ chức đánh cọp, diệt cá sấu để đem lại cuộc sống yên bình cho người dân. Vùng đất một bên là biển, một bên là rừng này cũng là nơi tụ tập, hoạt động của nhiều băng nhóm trộm cướp, “đoàn quân nghĩa dõng” của Võ Tánh cũng thường xuyên trấn áp trộm cướp, trừ gian diệt bạo, giữ an lành cuộc sống cho người dân vùng Gò Công. Vùng đất heo hút Gò Công không trói buộc nỗi chí trai, Võ Tánh đã cùng “đoàn quân nghĩa dõng” do mình tổ chức giương cờ phò Chúa Nguyễn Phúc Ánh trong cuộc đối đầu với anh em nhà Tây Sơn. Sau khi lập nhiều chiến công, Võ Tánh được Chúa Nguyễn Ánh gả em gái là công chúa Ngọc Du, họ có được 1 đứa con trai đặt tên là Võ Đông Sơ. Miếu thờ Hoài Quốc Công Võ Tánh. Nhờ lập được nhiều công trạng, Võ Tánh rất được Chúa Nguyễn Ánh tin dùng, được giao trấn thủ thành Bình Định, là thành tiền tiêu, có ý nghĩa chiến lược trong cuộc đối đầu Nguyễn Ánh – Tây Sơn. Đến khi quân Tây Sơn bao vây thành với lực lượng hùng hậu, trong khi lực lực cứu nguy của Nguyễn Ánh đã bị chia cắt, biết không thể đương đầu trong cuộc chiến không cân sức, Võ Tánh đã chủ động gửi thư cho quân Tây Sơn xin đừng tàn sát binh sĩ, ông sẽ đầu hàng và nộp thành. Được sự chấp nhận và cam kết từ phía Tây Sơn không giết hàng binh, ngày Võ Tánh đã uống chung rượu tiễn biệt với binh sĩ, rồi lên trên tường thành tự thiêu trước sự chứng kiến của quân sĩ hai bên. Các tướng lĩnh Tây Sơn không chỉ giữ đúng lời hứa không giết hại binh sĩ bại trận, mà còn tỏ thái độ khâm phục nghĩa cử anh hùng của Võ Tánh. Khi Nguyễn Ánh lên ngôi Vua vào năm 1802, một trong những quyết định đầu tiên là truy tặng Võ Tánh danh hiệu “Dực vận Công thần Thái úy Quốc công”. Về sau Vua Minh Mạng truy phong Võ Tánh là Hoài Quốc Công. Sau khi Võ Tánh qua đời, người dân Gò Công đã lập miếu thờ để ghi nhớ công ơn của ông đối với vùng đất này cũng như chí khí anh hùng của ông khi một mình tự thiêu để cứu ba quân. Về sau, chàng thanh niên Võ Đông Sơ khi đã trưởng thành đã một mình phi ngựa từ Bình Định vào Gò Công thăm quê cha và ghé đốt nhang, ngủ đêm trong ngôi miếu thờ Hoài Quốc Công Võ Tánh. Hàng năm vào các ngày 26 và 27 tháng 5 âm lịch, người dân Gò Công tổ chức cúng Võ Tánh khá tươm tất như là một lễ hội nhỏ trong vùng. Năm 2005 miếu thờ Võ Tánh được công nhận Di tích Văn hóa Lịch sử cấp tỉnh. Tình sử Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà Tôi đã một lần về Gò Công ở đêm để dự ngày giỗ Hoài Quốc Công Võ Tánh. Giỗ Võ Tánh thường được Ban Quản trị ngôi miếu tổ chức từ chiều hôm trước đến trưa hôm sau. Đêm hôm đó bao giờ cũng có chương trình đờn ca tài tử kéo dài đến tận khuya. Có một bài hát không thể thiếu trong chương trình ca hát là bài Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà. Đã bao lần nghe bài hát này với giọng hát của nam danh ca Minh Cảnh, nhưng khi được nghe hát ngay dưới miếu thờ Võ Tánh, nơi đã từng đón bước chân Võ Đông Sơ, tôi thấy cảm xúc dâng trào “Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi – Đường dài mịt mùng em không đến nơi – Mây nước buồn cơn lửa binh – Hết kể chuyện chung tình – Khóc than riêng em một mình…Trời ơi bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn, nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà!”. Những người cao tuổi còn hát được trích đoạn trong vở tuồng Giọt máu chung tình cũng nói về chuyện tình Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà từng rất nổi tiếng vào thập niên 1930 do đoàn hát Huỳnh Kỳ của Bạch công tử Lê Công Phước dàn dựng, vai Bạch Thu Hà do chính cô Bảy Phùng Há thủ diễn. Vào khoảng đầu thập niên 1960, ở Sài Gòn xuất hiện cuốn sách nhỏ có hình minh họa viết về tình sử Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà. Cuốn sách ghi rõ Võ Đông Sơ là con của Hoài quốc Công Võ Tánh và công chúa Ngọc Du; Bạch Thu Hà là con quan Tổng trấn Tây Thành. Sau khi Võ Tánh và Ngọc Du lần lượt qua đời, Võ Đông Sơ sống với người chú ruột tại Bình Định. Khi Triều đình mở khoa thi để chọn tướng tài dẹp giặc ngoài biển Đông, Võ Đông Sơ lên đường ứng thí. Dọc đường, chàng trai họ Võ đã ra tay đánh cướp cứu tiểu thư Bạch Thu Hà trên đường đi lễ chùa gặp nạn. Dưới ánh trăng rằm, bên ngôi cổ tự, hai người đã thề nguyện chuyện trăm năm, hẹn ước về một cuộc trùng phùng…Sau đó Võ Đông Sơ thi đỗ và lãnh quân đi dẹp giặc. Ở nhà Bạch Thu Hà bị gia đình bắt phải lấy chồng nên đã bỏ trốn khỏi nhà, thân gái phiêu bạt với nhiều gian truân. Khi hay tin Võ Đông Sơ tử trận, Bạch Thu Hà quyên sinh để giữ trọn niềm trung trinh với người tình. Chuyện tình có thật Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà gần giống với chuyện tình trong văn học Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga được nhà thơ yêu nước Nguyễn Đình Chiểu sáng tác sau đó, nhưng chuyện tình Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga kết thúc “có hậu” hơn, dù trải qua bao thăng trầm, cuối cùng đôi “trai tài gái sắc” đã có cuộc trùng phùng, chứ không “vĩnh viễn chia ly” như Võ Đông Sơ và Bạch Thu Hà. Từ câu chuyện tình này, soạn giả Viễn Châu đã viết 2 bài ca cổ “Võ Đông Sơ” Minh Cảnh hát và “Bạch Thu Hà” Lệ Thủy hát, trong đó bài “Võ Đông Sơ” đã trở nên quen thuộc với mọi người yêu thích ca cổ, trong đó có những đoạn “Bạch Thu Hà, Bạch Thu Hà ơi! Nàng đã bao phen vượt suối trèo non để giữ vẹn tiết trinh, ta mấy bận lao mình trong nắng gió. Chuyện hàn huyên chưa cùng nhau cạn tỏ, thì giọt máu chung tình đã nhuộm thấm chinh y. Từ đây hết nợ hết duyên, hết ân hết ái, lưỡi gươm thiêng ta xin gởi lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu Hà…”. Chuyện tình đẹp là chuyện tình buồn Những chuyện tình kết thúc trong đau thương như “Romeo – Juliet” ở nước Anh, “Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài” Trung Quốc hay “Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà”, “Lan và Điệp” ở nước ta luôn là niềm cảm hứng cho các môn nghệ thuật và sống mãi với thời gian. Người đời ghi nhớ những câu chuyện tình đó vì nó là biểu tượng của sự thủy chung và quá đau thương. Nhưng theo tôi, còn có lý do quan trọng khác nữa là ngầm nhắc những người trong cuộc của các mối tình trọn vẹn hãy biết quý trọng hạnh phúc mà mình đạt được! Với ý nghĩa đó, tình sử “Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà” sẽ có giá trị mãi với đời. Người đời sau sẽ còn hát bài ca về câu chuyện tình của họ như là cách bày tỏ khát vọng về hạnh phúc, tình yêu, lòng thủy chung. Ngôi miếu thờ Võ Tánh lại là một câu chuyện khác. Ngày trước, người dân tự giác lập miếu thờ Võ Tánh như là cách họ bày tỏ lòng biết ơn và ngưỡng mộ đối với người đã có công trấn áp trộm cướp, giữ yên lành cho cuộc sống người dân Gò Công, người đã có hành động anh hùng hi sinh thân mình để cứu ba quân. Họ hàng ngày nhang khói, hàng năm cúng giỗ tươm tất, chăm sóc chu đáo, giữ gìn khang trang ngôi miếu được trùng tu năm 1956…Thế nhưng, hiện miếu thờ Võ Tánh đang xuống cấp nặng, khu di tích trở nên hoang tàn nhà hội kề bên miếu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào; ngôi miếu chính bị dột nát; khuôn viên miếu đầy cây dại… Nguyên nhân của sự xuống cấp, theo ông Phạm Hồng Hiếu, thành viên Ban Quản trị Miếu Võ Tánh, người trực tiếp hàng ngày nhang khói ngôi miếu, do ngôi miếu đã là di tích lịch sử văn hóa cấp tỉnh, được sự bảo trợ và quản lý của ngành văn hóa địa phương, người dân không được quyền tùy tiện tác động vào hiện trạng ngôi miếu. Sự vận động đóng góp tu sửa miếu cũng khó hơn trước, do tâm lý chờ đợi nguồn vốn của Nhà nước. Trong khi đó, nguồn vốn của Nhà nước thì có giới hạn, mà tỉnh Tiền Giang nói chung và vùng đất Gò Công nói riêng lại có quá nhiều di tích cần được bảo dưỡng, duy tu. Gió hiu hắt máu hồng ướt đẫm chiến bào để nợ núi sông hồn nhẹ bước quê khê mãi mãi còn thấy đâu người xưa vó câu đã xa khó mong ngày trùng tìm đâu còn tìm bên nhau phút bên gió mây theo gió mây đến phương nào đến phương nào lệ khóc cho tình ta đôi ngả hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ lệ rơi sao ngỡ như bước chân chàng trở Thu Đông Thu Hà ơi anh đâu phải là kẻ sống còn trên dương anh chỉ là hồn ma bóng quế về thăm em trong đêm vắng canh phút gần nhau rồi cũng cách biệt đôi đường trời ơi mới nghe qua như đất bằng sóng dậy còn mong gì tái ngộ hỡi tình tiếng gà đã giục giã lá giang như báo hiệu bình minh trở ngọa sa trường quân mạc tiếu cổ lai chinh chiến kỷ nhân Thu Đông Đông ơi cơn ác mộng mới vừa chợt tỉnh thì lệ tình bỗng giàn giụa vành phải hồn anh về đón rước em chăng để duyên đôi lứa được trọn đời hẹn trống tàn canh từ xa vọng tới có phải phút chia lìa để vĩnh biệt ngàn thu thôi rồi bể hóa cồn dâu lỡ bề duyên nợ lỡ câu đá vĩnh Thu dương ngăn cách đôi mình giọt máu chung tình em còn nhớ không em Võ Đông Sơ..

võ đông sơ bạch thu hà hồ minh dương